Liễu Hàn chạy xe về lúc 6 giờ chiều, An Ức đã trở lại nhà cổ, nghe Phong Quang thiếu chút nữa đã bị tấn công, Liễu Hàn bị dọa không nhẹ.
“Thế nào, em có bị thương không?”
“Em không sao, sau đó An Ức đã xuất hiện giúp em.”
“An Ức? Là ai vậy?”
“Chính là người bạn mà em quen biết trong nhà cổ, lần sau em sẽ giới thiệu cho chị biết.”
“Trước mặt kệ anh ta đã, chuyện em bị tấn công là chuyện lớn.” Liễu Hàn tức đến nghiến răng, “Khâu Lương còn nói khách sạn này rất an toàn, bây giờ xem ra cũng không ra gì, không được, chị phải tìm quản lý khách sạn.”
Liễu Hàn đầu tiên là dẫn Phong Quang đến gặp Khâu Lương, Khâu Lương nghe xong chuyện này, theo thói quen ân cần thăm hỏi Phong Quang một câu, rồi ba người cùng nhau tìm quản lý khách sạn.
Quản lý khách sạn là một người đàn ông trung niên mập mạp, hắn biết Phong Quang có thân phận gì nên càng thêm lo lắng, nếu Phong Quang gặp phải chuyện gì ở trong khách sạn của hắn, thì hắn cũng đoán được là fan của Phong Quang mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ nhấn chìm khách sạn này.
Nhưng may mà trong khách sạn có camera, quản lý trích xuất bản chép theo dõi, nhưng không xem thì thôi, vừa xem xong, cả bốn người đều chấn động.
Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Phong Quang, không hề có người thứ hai nào xuất hiện.
Mắt Phong Quang không chớp lấy một cái, đôi mắt đầy kinh ngạc, nói không nên lời.
Quản lý cười lễ phép, “Tôi nghĩ… cô Hạ cần nên thả lỏng tinh thần, chuyện bị tấn công lần này… dường như là ảo giác của cô Hạ, cô nói đúng không, cô Hạ?”
Liễu Hàn quan tâm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469828/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.