Trong tẩm cung chỉ còn lại Phong Quang và Tiền Tù, cố Ngôn vừa đi, Phong Quang chỉ cắn môi cố gắng không khóc thành tiếng.
Tiền Tù nắm cằm nàng, ánh mắt âm u, ngay khi Phong Quang tưởng hắn sẽ làm chút chuyện gì với mình, Tiền Tù lại đột nhiên buông nàng ra, Phong Quang ngã xuống đất.
“Đều nghe rõ cho ta!” Tiền Tù phân phó thuộc hạ, “Thân thể bệ hạ không khỏe, không thể rời khỏi tâm cung, toàn bộ người ở đây đều bảo vệ cho tốt, đừng để cho những người tạp nham tiến vào quẫy nhiễu sự thanh tịnh của bệ hạ.”
Những người còn lại cúi đầu, “Dạ!”
Tiền Tù lạnh nghiêm mặt đi ra tẩm cung, lúc này cuối cùng cũng chỉ còn lại có một mình Phong Quang.
Nàng ngồi dưới đất, một mặt may mắn Tiền Tù không làm gì với nàng, một mặt lại ôm đầu gối rơi nước mắt, thút tha thút thít hỏi: “Hệ thống, kịch bản ngươi đưa cho ta… không có… cũng không có nói qua sẽ có đoạn bức cung nào…”
Hệ thống lạnh lùng nói: “trên kịch bản cũng không có viết qua là cố Ngôn sẽ thích Hạ Phong Quang.”
Là vì nàng đến đây, cho nên mọi thứ đều phát sinh biến hóa.
Phong Quang ốm yếu nói: “Hiệu ứng bươm bướm thật sự lớn đến vậy sao? Bắt đầu từ thế giới trước, mỗi tình tiết vốn có đều thoát ly quỹ đạo một cách nghiêm trọng…”
Vừa nghĩ đến Tiết Nhiễm, nàng lập tức có cảm giác tương lai không thể khống chế thật đáng sợ, nhất là lúc này, khả năng biết trước tình tiết của nàng đã hoàn toàn vô tác dụng.
“Ta nói rồi, mong ký chủ khi hoàn thành nhiệm vụ tự thân nắm chắc thành công.”
Cảm giác lúc này và khi nhìn thấy một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469795/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.