Chương trước
Chương sau
Phong Quang nói một câu âm ngoan như thế rốt cục là thật hay giả, không ai biết, bao gồm cả hệ thống cũng vậy.
Đợi đến khi hồi cung, lúc đêm dài lòng người tĩnh lặng, giọng nói của hệ thống đột ngột vang lên: “Ký chủ còn không chịu tiếp thu như vậy, nhiệm vụ có khả năng sẽ thất bại."
“Móa, trước khi nói chuyện không thể kêu trước một tiếng à!” Phong Quang nằm ởtrên giường, cơn buồn ngủ lập tức bị dọa chạy mất.
“Ký chủ nên quen đi.”
“Quen với việc đột ngột bị dọa sợ à?” Nàng xoa nhẹ đầu, nhìn qua cực kỳ khó chịu.
Hệ thống lạnh nhạt nói: “Thỉnh ký chủ tôn trọng hệ thống một chút.”
“Hả, ta không tôn trọng ngươi ngươi có thể chạy ra đánh ta sao?”
“Hệ thống có thể khiến ký chủ vĩnh viễn ở lại thế giới này.”
“Ta thấy, thế gian này vạn vật đều có linh hồn, cho dù có chung một tộc hay không, chúng ta đều phải tôn trọng mỗi một sinh mệnh.” Phong Quang cười lấy lòng: “Ngươi nói có phải không, hệ thống?”
Hệ thống dường như đã vừa lòng, lại nói: “Ký chủ cứ làm bộ không đứng đắn như vậy, nhiệm vụ sẽ có khả năng thất bại.”
Nàng nói như không sao cả: “Thất bại thì thất bại, dù nhiệm vụ hiện tại có thất bạikhông được điểm hệ thống nào, ta cũng không có chỗ nào phải sợ.”
Cùng lắm thì điểm nó vẫn là không thôi.
Hệ thống im lặng một hồi, “Lần này tiếp tục thất bại, ký chủ sẽ bị xóa bỏ.”
Phong Quang hoang mang, “… Nói thật?”
“Hy vọng ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.”
Nàng im lặng hồi lâu, đột nhiên hất chăn ra, “Được được được, ta nghiêm túc, ta bây giờ lập tức phái người bắt cố Ngôn lại đây ngủ với ta là được đi?”
Hệ thống không nói gì, nói xong một câu kia liền không hé răng nữa.
Phong Quang thất bại nằm lại giường, có xúc động muốn gặm cái chăn, bởi vì nhiệm vụ trước thất bại, nàng bị trừng phạt không được đẩy nhanh tiến độ thời gian, bởi vậy nàng thật sự đã sống ở thế giới này mười lăm năm, tuy làm nữ hoàng thì có đủ loại ngông cuồng lóa mắt, nhưng vừa nghĩ đến chuyện sẽ bị xóa bỏ, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi.
Làm nữ hoàng nhiều năm như vậy, trước mặt hệ thống, nàng chỉ có một từ chính là “kinh sợ.”
Cả đêm không thể ngủ ngon, kết quả là sáng sớm ngày hôm sau vào triều bị lộ hai cái quầng thâm mắt, ngồi ở trên ngai vàng cũng ngồi không yên, còn không ngừng ngáp, nhìn vài đại thần bên dưới đang phẫn nộ.
Nàng giả bộ không hề phát hiện ra điều gì, tự nhiên nói: “Có việc gì tìm Khiêm vương,không có việc gì thì bãi triều.”
Khiêm vương bị điểm danh đứng ở chỗ gần bậc thang nhất, nghe được một câu có lệ này, hắn cũng bất lực mà cười cười.
“Bệ hạ.” Trấn quốc công tên là Lam Càn, là một lão nhân sáu bảy mươi tuổi, nhưng thần thái thoạt nhìn sáng láng, nhìn giống như bốn năm mươi tuổi thôi, lúc này hắn đứng ra nói: “Chiến sự ở biên cương báo cáo tình huống khẩn cấp, Lang Thao quốckhông chỉ mượn gió mà thổi độc phấn tán ra, còn hạ độc với nguồn nước, tướng lĩnh biên quan Lam Thính Dung thỉnh cầu triều đình phái một nhóm thái y đến đó, hơn nữa còn thỉnh triều đình mau chóng bổ sung lương thảo.”
“Hửm? Biên cương báo tình huống khẩn cấp, đây là đại sự.” Phong Quang thận trọng ngồi ổn định, khiến người ta nhìn ra nàng đang nghiêm túc, nhưng rất nhanh nàng lại đem ánh mắt đặt lên người cố Ngôn, “Vương thúc, chuyện chọn lựa thái y này giao cho ngươi vậy.”
Nàng mà nghiêm túc mới lạ.
cố Ngôn tự nhiên tiếp nhận lời của nàng, “Vâng, bệ hạ.”
Lam Càng cũng không trông cậy Phong Quang có khả năng làm được cái gì, hắn khom người nói: “Thần nguyện áp giải lương thảo đến biên quan.”
Phong Quang lắc đầu, “Trấn quốc công tuổi tác đã cao, biên cương thì ở nơi xa, hoàn cảnh lại không tốt, để cho lão nhân gia ngươi đi, không ổn, không ổn.”
“Bệ hạ, gừng càng già càng cay…”
“không được, không được.” Phong Quang lại chậm rì rì lắc đầu, nhìn sắc mặt Lam Càng vì bị chặn lời mà biến thành màu gan heo, nàng quăng ra một câu kinh người, “Chuyện áp giải lương thảo, tự thân trẫm đi.”
cố Ngôn nói: “Bệ hạ, không thể.”
“Có gì không thể?” Phong Quang đứng lên, nhìn tất cả bằng nửa con mắt, cười tùy tiện, “Thường nghe phụ hoàng nhắc tới chuyện người ngự giá thân chinh, trẫm thân là vua của một nước, lúc biên cương đối mặt với hiểm nguy, ngự giá thân chinh càng có thể nâng cao sĩ khí.”
cố Ngôn đi ra một bước, nói lời can gián: “Một đường này nguy hiểm khắp nơi, bệ hạkhông thể vượt hiểm.”
“Một đường này nguy hiểm khắp nơi, không phải còn có vương thúc bảo vệ ta sao?” Ý của nàng, đúng là muốn đem cố Ngôn đi cùng nàng đến đó.
Sắc mặt cố Ngôn đông lạnh.
Lam Càn nói: “Bệ hạ cùng Khiêm vương đi đến biên quan, vậy triều chính phải làm sao đây?”
Phong Quang nói như chuyện đương nhiên: “Chuyện xử lý triều chính, tất nhiên là giao lại cho Trấn quốc công.”
“Lão phu?” Võ tướng Lam Càn bị dọa sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.