Tiết Nhiễm không chết, Phong Quang sớm đã dự đoán được, nếu không hệ thống sẽ nói nhiệm vụ của nàng thất bại, trực tiếp đưa nàng rời khỏi thế giới này, trước kia nàng bắt buộc chính mình không thèm nghĩ đến điểm này, coi như là hắn đã chết rồi, nhưng lúc này bị Đan Nhai nói ra, tâm tình phức tạp khó mà nói nên lời, không hiểu nên nghĩ cái gì.
Đan Nhai nói: “Hắn thích dùng dược để khống chế người khác, trên người Quan Duyệt Duyệt có độc mà hắn hạ, trên người Nam Cung Ly cũng có, ngay cả ta cũng vậy, chỉ khác ở chỗ, ta sớm đã biết mà bọn còn còn chẳng hay biết gì.”
Nhắc tới đây, sắc mặc Mộc Lưu Niên cũng buồn, “Chúng ta muốn tìm nam hài tên Thanh Ngọc kia, nhìn xem hắn có thể giúp Đan Nhai giải độc hay không, không biết có được không?”
“Chuyện này… các người đi tìm Thanh Ngọc nói đi, hắn bây giờ đang sắc thuốc ở nhà bếp.”
Chỉ cho bọn họ phải đi đến nhà bếp như thế nào, một mình Phong Quang đi về phòng, nàng nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu, lại cảm thấy buồn cười.
Trường sinh dược… cư nhiên là vì lý do buồn cười như vậy, hắn giết nhiều người như thế, càng làm cho người ta thấy châm chọc là, mỗi khi nhớ tới hắn, đều là gương mặt dịu dàng đó, người như hắn, hoàn toàn không thể liên tưởng đến hai chữ phát rồ kia.
Cách một ngã rẽ, Phong Quang ngầm trộm nghe được tiếng khóc, nàng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trong một góc kia có một thị nữ đang khóc thút thít, mà một thị nữ khác đang an ủi nàng.
“Đừng khóc, ngươi mau nín khóc đi, cốc chủ mà nghe thì biết làm sao?”
“Tỷ tỷ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469741/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.