Tiết Nhiễm không nhìn Quan Duyệt Duyệt đang quỳ, hắn nhìn Phong Quang, khóe môi cười nhẹ khiến người ta phải hoa mắt, “Phong Quang, nàng không thích bọn họ, ta đây sẽ giết họ, nàng sẽ không cáu kỉnh với ta nữa được không?”
âm thanh của hắn có một loại ma lực khiến người ta không thể kháng cự lại được, trước kia mỗi khi nghe được hắn dùng giọng điệu này nói chuyện, Phong Quang đều nhịn không được mà thỏa hiệp, nhưng bây giờ, hơi lạnh từ trong lòng của nàng lan tràn khắp toàn thân.
Một câu nói thoát ra khỏi kẽ răng của nàng, “Tiết Nhiễm… Quan Duyệt Duyệt là đồ đệ mà chàng yêu thương nhất…”
Nhưng hắn nói, hắn muốn giết nàng ta?
“Sư phụ…” Quan Duyệt Duyệt không dám tin, chỉ có thể giật mình phun ra hai chữ.
“Duyệt Duyệt đúng là đồ đệ mà ta thích nhất.” Tiết Nhiễm dịu dàng thắm thiết nói: “Nhưng mà, Duyệt Duyệt cũng khôngquan trọng, nếu như hi sinh Duyệt Duyệt có thể khiến nàng cười cũng là chuyện đương nhiên thôi, Phong Quang, trừ nàng ra, ai cũng có thể hi sinh được.”
Lúc nói xong một lời cuối ấy, hắn nhìn Thanh Ngọc bên người Phong Quang.
Cả người Quan Duyệt Duyệt mất đi sức lực ngồi dưới đất.
Thân thể Phong Quang cứng ngắc, nàng cầm lấy tay Thanh Ngọc, đem hắn kéo ra sau người mình, đây là tư thế bảo vệ, Thanh Ngọc cảm thấy đau, tay hắn dường như sắp bị Phong Quang kéo đứt, nhưng hắn cũng không phát ra âm thanh nào.
Tiết Nhiễm cười ra một tiếng, “Ra là thế, Phong Quang thích Thanh Ngọc hơn ta sao?”
“Thích?” Phong Quang tìm lại được giọng nói của mình, “Chàng từng nói thích ta, vậy có bao nhiêu là thật vậy?”
“Tất nhiên tất cả đều là thật.”
“Tiết Nhiễm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469733/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.