Nam Cung Ly nói: “Ngươi không nghĩ tới, ta đã muốn giết hại toàn gia Chiết Kiếm Lâu, nhưng vì sao lại bỏ qua ngươi? Rõ ràng lúc ở Đường môn, ta có nhiều cơ hội có thể giết ngươi như vậy, ngươi vốn không nghĩ tới là vì sao sao?”
“Ma giáo làm việc đều tàn nhẫn vô đạo, ta cần biết vì sao để làm gì?” Phong Quang kéo khóe miệng lên, nở nụ cười cứng ngắc.
“Là ngươi không nghĩ tới, hay là ngươi không dám nghĩ?” Nam Cung Ly nâng tay lên lau đi vết máu ở khóe miệng, hắn lại thành bộ dạng mị hoặc lòng người kia, lộ ra một nụ cười yêu mị, hắn chậm rãi nói: “Bởi vì, để ta giết hại người của Chiết Kiếm Lâu, cùng để ta không thể động vào người của người, đều là một người.”
Tối hôm hắn bắt nàng đi đến mật thất Đường môn đó, hắn đã thu được cảnh cáo, không thể động Hạ Phong Quang mảy may nào.
Tay cầm dao găm của Phong Quang run run.
Nam Cung Ly muốn báo thù nói: “Rõ ràng lưu lại ngươi, cho dù Chiết Kiếm Lâu không tồn tại nữa, nhưng có ngươi còn sống, ta liền có thể điều động cao thủ trong giang hồ xưa kia thiếu nhân tình với Hạ Triều, nhưng ta lại nhanh như vậy đồng ý giải trừ hôn ước với ngươi, ngươi có nghĩ tới là vì sao không?”
“Vấn đề râu ria, ta không muốn biết…”
“Bởi vì người đến yêu cầu ta giải trừ hôn ước, chính là người đó.”
Phong Quang bỗng nhiên không chịu đựng nổi, nàng lớn tiếng nói: “Nam Cung Ly! Ngươi nói bậy nói bạ gì đó, ngươi là ma giáo giáo chủ, chẳng lẽ lại nghe lệnh y sao?”
“Ta có lý do không thể không nghe lệnh y.” Nam Cung Ly dịu dàng nhìn Quan Duyệt Duyệt, “Duyệt Duyệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469731/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.