Phong Quang lén lút lấy tay chọc chọc lưng Triệu Tiểu Lục, ý bảo cô ấy nói cái gì đó đi.
Triệu Tiểu Lục rất nhanh hiểu được, giả bộ đáng thương nói: “Sư phụ, đệ tử rất sợ hãi, cứu con.”
Thẩm Vật Ngôn: “…”
không phải chỉ làm game thôi sao? Thực sự diễn luôn! Thẩm Vật Ngôn đột nhiên thấy bản thân có phải đang trở thành hiệu trưởng trông coi nhà trẻ hay không đây.
“Muốn tôi thả con tin cũng được, các người ngừng đánh nhau, tôi thả cô ấy ra.” Trong nháy mắt đó, Phong Quang cảm nhận được đỉnh đầu mình lập lòe phát ra hào quang, có bốn chữ to thổi qua: Đại sứ hòa bình.
Phong Trần Nhất Thương liếc nhìn Nhậm Ngã Hành, thấy hắn không có phản ứng gì, vì thế tàn khốc nói: “cô bắt cóc là đồ đệ Trầm Vô Ngôn, cũng khôngthể kêu tôi ngưng chiến.”
“Hửm?” Hạ Thiên trừng mắt.
“Đồng ý!” Phong Trần Nhất Thương đứng thẳng tắp, “Chị vợ nói cái gì tôi đều đồng ý!”
Phong Quang cười cười nói: “Tốt lắm, các người hai bang chủ, đại diện hai bên thề đi.”
Bất Ngữ đứng ra nói với Thẩm Vật Ngôn: “Bang chủ, không thể ngưng chiến!”
Hắn còn chưa giết chết Phong Trần Nhất Thương để báo thù!
Thẩm Vật Ngôn chỉ hình hắn một cái, Bất Ngữ sợ hãi run run, không dám nói cái gì nữa.
“Ta thề.” Thẩm Vật Ngôn thản nhiên nói: “Cùng Hắc Y Bang ngưng chiến.”
Được, đại danh đỉnh đỉnh Trầm Vô Ngôn đều đã mở miệng, Phong Trần Nhất Thương còn có lý do gì mà không đáp ứng, hắn bĩu môi, cũng nói: “Tôi cũng thề…”
Nhưng Phong Trần Nhất Thương còn chưa nói xong, trước mắt Phong Quang tối đen, đợi đến khi mở mắt ra, xung quanh đã không còn là cảnh tượng trong game
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469671/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.