Nhưng mà, nào có chuyện để cậu ăn luôn dễ dàng như vậy? 
Phong Quang vuốt ve tay cậu, “Cậu thành thật một chút cho tôi, hôm nay mới là ngày thứ hai chúng ta quen nhau, cậu không cần cứ động tay động chân như vậy, như vậy sẽ làm tôi nghĩ cậu là thiếu hơi gái nên mới muốn đụng chạm tôi mà thôi.” 
“Tôi chỉ có hứng thú với em.” Âu Tuân dừng một giây, “Là tình thú.” 
… Cậu không cần nghiêm túc sửa lại như thế. 
cô tự giác ngồi lên xe đạp, “Tôi muốn đi học.” 
“Thật sự không thể sờ em sao?” Cậu ngay thẳng hỏi. 
Thái dương Phong Quang nhảy dựng, “không thể.” 
“Chỉ sờ một chút thôi,” 
“không thể là không thể!” Phong Quang sụp đổ quay đầu nhìn cậu la lên. 
Đừng có dùng biểu cảm đứng đắn như vậy mà nói mấy câu lưu manh thế! 
Lúc này Âu Tuân vẫn không nói gì, không hề nhúc nhích, dễ dàng làm cho người ta thấy cậu đang tủi thân… Có lẽ có thể dùng hai chữ “tủi thân” này để hình dung đi. 
Phong Quang đau đầu, bỗng nhiên thấy chàng trai trước mặt này so với bản thân cô còn khó hầu hạ hơn, nhưng cậu ấy cứ nhìn cô mà không nhúc nhích gì cũng không phải chuyện gì hay, do dự trong chốc lát, cô không tự nhiên mà nói: “Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu từ việc hôn môi.” 
Ngay sau đó cô bị người bắt tay kéo qua để làm một cái hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn. 
Fuck! Có cần phải gấp gáp như vậy không! 
Âu Tuân hôn không có một chút dịu dàng nào, hoàn toàn dữ dội, cậu tựa hồ đã đè nén rất lâu, chỉ chờ bùng bổ trên người cô, nhưng loại hôn đơn giản thô bạo này… lại làm cho cô mặt đỏ tim đập, cô có một loại cảm giác hoàn toàn bị chinh phục, thế nhưng lại không ghét 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469656/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.