Trói buộc?
Thẩm Vật Ngôn bị tức nở nụ cười, anh là đế vương trên thương trường sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ có người nghi ngờ quyết định của anh, cũng chưa bao giờ có người dám nói lời bất kính nào với anh, anh nhất định phải là một vị thần người người ngưỡng vọng, có người có thể đánh vỡ chuyện đương nhiên đó, Triệu Tiểu Lộ là người thứ nhất, Hạ Phong Quang là người thứ hai.
“Cậu Âu, xem ra trên người cậu có tài cán mà tôi nhìn không ra.” Lời này có ý châm chọc không hề nhẹ, thế nhưng có nữ nhân xem anh là một thứ trói buộc, Thẩm Vật Ngôn không biết nên bội phục Âu Tuân, hay là nói Phong Quang là loại con gái “trong sạch không vướn bụi trần.”
“Quá khen.” Âu Tuân ngoài dự đoán trả lời rất khách sáo, nhưng cậu lại bồi một câu: “Chẳng qua lợi hại hơn anh một chút mà thôi.”
Phong Quang không nhịn được mà “Phùn phụt” một tiếng bậc cười.
âm thanh của cô thanh thúy như chuông gió, tất nhiên là cực kỳ dễ nghe, nhưng Thẩm Vật Ngôn nghe thấy lại cảm thấy quá mức chói tai, khi cô như chim nhỏ nép vào người đứng cạnh Âu Tuân, đều đã làm cho anh cảm thấy chói mắt.
Áp chế cổ cảm xúc không tốt đó trong lòng, Thẩm Vật Ngôn sửa sang lại caravat một chút, cao quý tao nhã, anh dùng liếc nhìn quét mắt qua chiếc xe đạp xếp ở một bên kia, mỉm cười cực mê người, “Tình nguyên ngồi xe đạp cười, cũng không muốn khóc trên xe BMW, Phong Quang, cô làm cho tôi một lần nữa phải nhìn lại cô.”
Câu này giống như là đang ca ngợi cô, nhưng bất kỳ ai cũng nghe ra sự châm chọc của anh, Thẩm Vật Ngôn chính là người như vậy, anh không bao giờ nhận thua.
Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là sợ trong lòng Âu Tuân khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469652/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.