Giống như đụng tới chuột rắn rết gì đó, Phong Quang buông tay hắn ra nhảy ra sau một bước, cô thoạt nhìn cực kỳ kinh sợ, “không được, sao tôi lại ở cùng một tổ với anh chứ!!!”
Nhậm Ngã Hành đếm xỉa tới, bước chân đi trước.
Phong Quang là một thầy thuốc chuyên nghiệp, kỹ năng không cao, cô cũngkhông cho rằng bản thân có bản lĩnh có thể vượt qua thông đạo này, cho nên cô đương nhiên đi sau lưng hắn, duy trì khoảng cách ba bước chân, “Này, tôi nói, anh sẽ không đến đích rồi lại đâm sau lưng tôi một kiếm nữa chứ?”
Giang hồ lục đục với nhau, cho dù các người là bạn bè cùng tổ đội, các người ở cùng trong một phụ bản, vì tiền tài bảo vật, vì thần binh cũng có thể rút đao hỗn chiến, Phong Quang lựa chọn tiếp tục cùng Phong Trần Nhất Thương đánh phụ bản, là vì cô tin tưởng có nhiều người như vậy, Nhậm Ngã Hành sẽ không vì ân oán cá nhân mà giải quyết cô, nhưng bây giờ không có người khác ở đây, ai biết hắn có thể đột nhiên đâm cô một kiếm rồi nói cô bị quái nhỏ đánh chết không? Phong Trần Nhất Thương là bạn của hắn, nhấtđịnh là sẽ tin lời của hắn.
Nhậm Ngã Hành cũng không liếc nhìn cô một lần, “Giết cô, lãng phí thời gian.”
“Hừ, anh cũng biết giết bản tiểu thư là một chuyện không tốt chứ gì? Coi như anh thức thời vì tuấn kiệt.” cô nâng cằm lên, rất đắc ý.
Giọng nói vừa mỏng lại lạnh của Nhậm Ngã Hành lại vang lên, “Làm chuyệnkhông có tính khiêu chiến, đó là lãng phí thời gian của tôi.”
“anh!” Phong Quang tức giận dậm chân, “Nghĩ muốn giết bản tiểu thư cũng rất khó đó?”
“Sao?” Hắn cúi đầu, “Tiểu thư một giây liền nằm.”
Bởi vì cách biệt chiều cao, Phong Quang nhìn thấy ánh sáng xẹt qua nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469639/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.