không nhìn thấy ID của hắn cùng thông tin cá nhân, nếu vậy thì chỉ có chức nghiệp là sát thủ lại đang nhận nhiệm vụ mới có kỹ năng “Mai danh ẩn tích”, nếu hắn trả nhiệm vụ, hoặc nhiệm vụ quá thời hạn thì người ngoài mới có thể nhìn thấy thân phận của hắn.
Phong Quang cũng mặc kệ hắn có phải sát thủ hay không, lớn tiếng nói: “Nè, con sóc này là tôi nhìn thấy trước, nó là của tôi!”
“Nhưng hiện tại nó đang nằm trên tay tôi.” Giống như vẻ ngoài bình thường làm cho người cảm giác tối tâm, âm thanh của hắn cũng ấm ách trầm thấp.
“Là anh đoạt lấy, con sóc này là do tôi đánh choáng váng!”
“Chứng cớ.”
“anh…” Nơi này lại không có người khác, công cụ cô đánh choáng con sóc bất quá cũng chỉ là một cục đá, đi chỗ nào mà tìm ra chứng cớ cho hắn? “anh đừng già mồm át lẽ phải, chính anh cẩn thận suy nghĩ, nếu không phải trước đó tôi đánh con sóc hôn mê, nó sẽ khinh địch như vậy bị anh bắt sao?”
“Có một thành ngữ gọi là ôm cây đợi thỏ.”
“Chẳng lẽ nó còn có thể giống như con thỏ tự mình đụng vào cái cây, đem chính mình đụng choáng váng!?”
“Giải thích hợp lý.”
Phong Quang hơi nâng quai hàm, “anh là cố ý gây sự với tôi!”
“Nhìn thấu chân tướng nhanh như vậy, xem ra Hạ đại tiểu thư cũng khôngngu ngốc như trong tin đồn.”
Trong lòng Phong Quang lộp bộp một tiếng, cảnh giác lui ra phía sau từng bước, “anh nói cái gì Hạ tiểu thư?”
Môi mỏng khẽ nhếch, tiếp theo hắn lấy ngữ khí ác liệt nói: “Hạ Phong Quang, thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị.”
“anh rốt cục là loại người gì? Vì sao biết thân phận thật của tôi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469622/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.