Chương trước
Chương sau
Đánh Triêu Lộ không rớt máu, người tinh mắt tự nhiên liền chú ý đến trênngười Phong Quang, một người chơi dùng kiếm cùng đồng bọn nhìn thoáng qua lẫn nhau, thập phần ăn ý một trái một phải phóng tới Phong Quang giáp công.
Ánh mắt Phong Quang rùng mình, cô nâng tay lên, vòng tay màu bạc trêncổ tay phát ra linh âm thanh thúy, âm thanh cường đại lập tức đem người còn chưa kịp tới gần bắn bay ra ngoài, lúc này trên đầu lại có ánh kiếm đột kích tới, Phong Quang tung người nhảy xuống cây, nhanh nhẹn tiếp đất, sau đó từ trong túi đồ lấy ra ba viên tròn màu trắng ném trở lại người chạy tới, viên tròn gặp người phát nổ mạnh mẽ, uy lực thật lớn cư nhiên khiến máu rơi xuống không, trước mặt cô một mảnh người nằm la liệt.
Bởi vậy nhìn ra Phong Quang thật đúng không phải dựa vào kỹ thuật mà trở thành nữ thần, cô hoàn toàn dựa vào một thân trang bị cực phẩm cùng đạn dược trân quý, làm một vú em nhỏ, cô đương nhiên đập không ít tiền ở phương diện tự bảo vệ mình.
Cuộc chiến tranh đoạt lúc này đã muốn tiến vào kết thúc, người còn sức chiến đấu ít ỏi không được bao nhiêu, Triêu Lộ tự tin cười, vung roi lên, thừa dịp trong nháy mắt người khác theo bản năng mà né tránh, cô dùng Cực quang bộ ngay lập tức tới gần rương bảo vật, thời điểm chỉ còn không đến mười cm, từ bên ngoài bỗng có một tiếng đàn cùng nhau vọng tới, nội lực cường đại đem người trong vòng chiến đánh văng ra ngoài.
Phong Quang tiếp được thân mình Triêu Lộ bay tới, cô đứng khá xa nhưng cũng bị dư âm bức lui ra sau vài bước, vừa thấy Triêu Lộ chỉ còn lại chút máu, cô cũng rớt mất một phần ba máu, địch âm còn thêm cả linh âm, một đại chiêu nháy mắt đem mình cùng Triêu Lộ buff đầy máu, những người khác lại không may mắn như vậy, không có siêu cấp vú em chiếu cố, người nằm đầy đất, hiện tại có thể đứng cũng chỉ có ba người, Phong Quang, Triêu Lộ cùng một một người chơi nam mặt áo đen.
Chàng trai nho sam màu xanh mang theo cầm, từ giữa trời cao chậm rãi hạ xuống đất, anh vừa mở mắt hào quang mạnh mẽ tản ra khiến người ta nhìn mà sợ, lấy anh làm trung tâm, trong vòng bán kính 10m đã không còn có người sống.
Đại cúc hoa: “Cái gì, là Trầm Vô Ngôn!”
Nòng nòng nòng nòng nọc: “Trời ơi, cư nhiên là đại thần Trầm Vô Ngôn!”
Bái kiến đại vương: “Trầm Vô Ngôn không phải trước đây đã sớm không cần trang bị Boss tân thế giới sao, hắn sao lại đến đây!”
Tiểu khoai tây chạy trốn mau: “A!!! Nam thần!!!!”

Kên tán gẫu gần nổ tung, trong Giang hồ người chết không thể phát ra âmthanh, các cô chỉ có thể thông qua khung đối thoại trên đỉnh đầu mà hiện ra lời đối thoại, Trầm Vô Ngôn vừa xuất hiện, những người đã chết đều quên mất việc về thành hồi sinh.
Trầm Vô Ngôn là ai? anh ta là bang chủ Mê âm Các, cũng là đệ nhất nam thần toàn sever, từ lúc Giang hồ openbeta đến nay, anh ấy ở bảng xếp hạng vũ lực luôn đứng đầu, địa vị đến nay không thể dao động, mê hoặc một đám người, một mảnh lá không dính thân. (Ý trong câu: qua rừng trăm hoa nở, mẩu lá không dính thân.)
Phía sau bỗng nhiên chạy đến một cô gái thân thể nhỏ nhắn, mọi người nhìn thấy tên nhân vật của cô chỉ có ba chữ Triệu Tiểu Lộ, khiến người ta mở rộng tầm mắt là cô ấy chạy tới bên người Trầm Vô Ngôn, sau đó đỡ cây đại thụ bên cạnh thở hồng hộc, xem ra cô ấy chạy rất mệt.
Trầm Vô Ngôn đưa hai tay ra, rương bảo vật trên đất tự động bay vào tayanh, anh nhìn Triệu Tiểu Lộ, đem rương quăng vào lòng cô.
Triệu Tiểu Lộ không phản ứng kịp, “Gì vậy?”
“Cho em.”
Xem này, kênh tán gẫu gần náo nhiệt.
Kẹo cầu vòng: “Cái gì! Hai người bọn họ có quan hệ gì!”
Một cơn mưa bụi: “Chẳng lẽ cô ấy là bang chủ phu nhân của Mê âm Các?”
Khoai tây nhỏ mau chạy trốn: “Đồ đê tiện diêm dúa ở đâu ra dám đoạt nam thần của tao!”
Phi Phi Liễu: “không! Tôi không tin đây là sự thật!”

Mặc kệ kênh tán gẫu gần cỡ nào vui thích, Trầm Vô Ngôn một chút cũngkhông có hứng thú, anh thản nhiên nói với Triệu Tiểu Lộ: “Mở ra.”
“Dạ…” Triệu Tiểu Lộ ngơ ngác nghe theo mệnh lệnh, mở rương ra.
Trong đầu mọi người đều vang lên âm thanh của hệ thống: Giang hồ thông cáo thế giới, người chơi Triệu Tiểu Lộ mở ra rương bảo vật hải tặc, thế nhưng mở ra Bích lạc hoa trăm năm khó gặp, hiệp sĩ cảm thấy có hứng thú nhanh chóng tiến đến Độc vụ lâm đánh giá.
“Vãn Dương… Là Bích lạc hoa đó!” Vẻ mặt Triêu Lộ mê mang nhìn Phong Quang.
Phong Quang mím môi không nói gì.
Tác dụng của Bích lạc hoa bất quá chỉ có thể dùng để chế tạo y phục trị liệu phẩm chất tím, nhưng nó cùng với tơ Xích hỏa dùng cùng lúc liền có thể làm cho vũ khí phẩm chất tím biến thành phẩm chất cao nhất là màu vàng, uy lực thuộc tính vũ khí không chỉ được nâng cao mà còn có thể làm cho quanh thân vũ khí phát ra một tầng ánh sáng thanh nhã nhàn nhạt, tăng cường vẻ đẹp của vũ khí.
Được rồi, nói tóm lại một câu, Phong Quang đối với cái đẹp luôn luôn có một loại theo đuổi rất cố chấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.