“Em không có bé!” Một câu này châm lên tính nóng nảy của cô, “Em sẽ mười tám nhanh thôi!”
“Còn không phải chỉ là bé con sao?” An Đồng nâng mắt nhìn cô, ý cười thản nhiên trong mắt.
“anh không phải nói tuổi của em, anh đang nói em ngây thơ!” Phong Quang cắn răng, từ ý cười trong mắt anh mà nhận ra ẩn ý.
anh vẫy tay, “Lại đây.”
“Làm gì?” cô một bên hỏi, một bên lại không nhịn được lại gần anh từng bước.
“Ngồi thấp xuống một chút.”
Phong Quang nghe theo, mê hoặc nhìn anh, đóa hoa tường vi hồng trong tay anh cài lên giữa tóc cô.
“Quả nhiên, sắc hồng rất thích hợp với em.”
Trái tim cô ngừng đập một giây, ngơ ngác hỏi: “anh có ý gì?”
“Ý là em xinh đẹp.”
cô bất mãn bĩu môi, “Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.” Thanh âm của An Đồng vẫn luôn êm tai như vậy.
Nhưng Phong Quang vẫn không hài lòng, cô tin tưởng chắc chắn là có ý khác, vì thế côdo dự hỏi: “anh có phải… có thích em một chút?”
“Có lẽ.”
Câu trả lời ba phải thế nào cũng được làm cho cô gái tức giận bĩu môi.
Bộ dạng tức giận của cô thật sự đáng yêu, An Đồng bật cười, anh nói nhỏ: “Ngày mai tôi định trồng hoa hồng trắng ở đây, em đồng ý đến giúp tôi không?”
“Em đồng ý!” cô nhấc tay, cao hứng phấn chấn, tường vi hồng trên tóc làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng như tuyết.
An Đồng nhìn xuống, anh có thể cam đoan làm cho một đóa hoa nở ra được dáng vẻ đẹp nhất, nhưng lại không tự tin cam đoan mình có thể làm cho người cũng có thể như thế nở rộ.
Những thứ tồn tại trên đời này, thời kỳ xinh đẹp nhất đều quá ngắn.
Phong Quang tâm tình tốt, sôi nổi thong thả rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ lúc thời gian đã gần bảy giờ, cô nâng mặt hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469597/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.