“đi đâu đó?” Hạ Triều ngồi trên sofa, không giận mà uy.
Phong Quang lau bùn dính trên mặt, như không có chuyện gì đi vào từ cửa, “đi chơi.”
“Lại tìm An Đồng?”
“Dạ.” Dì bảo mẫu đưa khăn mặt tới, Phong Quang lau rửa bùn trên mặt, tùy tiện gật đầu.
“Con không cảm thấy là con thân thiết với cậu ta quá à?”
“Cha không cho phép việc đó sao?”
Hạ Triều bị cô không thèm để ý mà tức giận, cảnh cáo nói: “Con biết cha ở sở cảnh sát có rất nhiều người quen, mẹ của An Đồng tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là mất tích như vậy.”
“Chẳng lẽ bọn họ còn nghi ngờ ảnh giết mẹ mình?”
“Phong Quang!” Sắc mặt Hạ Triều nghiêm trọng, “Người thanh niên này không đơn giản, cậu ta rất nguy hiểm.”
“Được rồi được rồi, con đã biết, anh ấy rất nguy hiểm, con mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi đây.” Phong Quang vẫy tay chạy lên lầu.
Hạ Triều lúc gặp được quan tòa khó khăn nhất trên tòa án, cũng chưa mệt tâm bằng việc đối mặt với con gái mình bây giờ.
Từ ngày bốn người chạm mặt nhau, địch ý kỳ lạ của Phương Nhã Nhã đối với Phong Quang đã giảm bớt một ít, mà Mục Thiên Trạch lại không ngủ được, thường xuyên lạnh lùng liếc mắt Phong Quang một cái, thuận tiện cao quý hừ một tiếng, biểu đạt sự thật đối với cô rất khó chịu, nhưng cậu đã quên ở giữa Phong Quang và cậu còn có một Phương Nhã Nhã, nói cách khác cái hành động ngây thơ này của cậu Phương Nhã Nhã sẽ thấy trước tiên, vì thế cậu ta thành công làm cho Phương Nhã Nhã hiểu lần cậu lại tìm cô ấy mà khi dễ.
Khi Phương Nhã Nhã ầm ỹ lên với Mục Thiên Trạch, Phong Quang đang làm gì? côđang soi gương duy trì trạng thái xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469594/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.