Mục Thiên Trạch vốn đang vì chuyện dì mất tích mà tính đến đây an ủi anh họ nhà mình, nay nhìn đến bộ dạng ngu ngốc nhìn An Đồng mà cười ngu ngơ của Phong Quang, mấy lời an ủi chuẩn bị sẵn quên sạch, ngược lại nhớ đến chuyện của bản thân.
Sắc mặt cậu không tốt nói: “Hạ Phong Quang, tôi có việc muốn nói với cô.”
“Chuyện gì? Nói đi.” cô ngay cả nhìn cậu cũng lười.
Mục Thiên Trạch khi nào thì không được vạn người chú ý, trừ bỏ Phương Nhã Nhã còn có ai dám khinh khi cậu như vậy? Trong lòng cậu nghẹn một hơi, lạnh nhạt nói: “côxác định muốn tôi nói ra ở đây sao?”
“Có gì mà không xác định được?” Lúc này Phong Quang lười biếng liếc mắt nhìn cậu, “Trừ bỏ chuyện có liên quan đến hôn ước của chúng ta, cậu bình thường sẽ khôngquan tâm đến tôi.”
Mục Thiên Trạch không đoán được Phong Quang cư nhiên có thể nói ra trước mặt người trong lòng của cô, nhất thời á khẩu không trả lời được, cậu theo bản năng nhìn lại Phương Nhã Nhã, sắc mặt Phương Nhã Nhã không tốt lắm.
An Đồng cảm thấy ngoài ý muốn, “Hôn ước?”
“Đúng đó, em họ anh là hôn phu của em đó.” Phong Quang hào phóng gật đầu.
“Này, Hạ Phong Quang!” Mục Thiên Trạch hoàn toàn không biết cô đang tính làm cái gì mà nói như vậy, con gái đối diện với người mình thích sẽ không chủ động nói ra việc có vị hôn phu, ngược lại phải cực lực giấu diếm mới đúng!
“Tôi nghe được, cậu kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì?” cô sẵng giọng, âm thanh buồn bực lại thích hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, sinh ra một loại phong tình khác biệt.
Mí mắt An Đồng hạ xuống, ánh nắng chiếu lên lông mi anh làm xuất hiện một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469592/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.