“Đợi đến lúc gió thổi mưa rơi, cho dù thẻ bài không rơi xuống thì cũng bị nước mưa ăn mòn.” Phong Quang ngẩng đầu, trên cây bồ đề ý xuân dào dạt treo rất nhiều thẻ bài gỗ đào, dây tơ hồng lộ ra nhìn từ xa giống như là những đóa hoa đang nở rộ.
Khóe môi Tề Mộ mím môi cười, “Kỳ thực sau mỗi ba ngày sẽ có tăng nhân đem thẻ bài lấy xuống hết.”
“A?”
“Bằng không Hạ tiểu thư nghĩ người cầu nhân duyên đến Linh Cảm tự nối liền không dứt, mà cây này còn có chỗ trống ra là do đâu?”
“Nói cũng đúng…” Nàng có chút mất mát.
Hắn lại nói: “Chẳng phải Hạ tiểu thư cũng đã nói chỉ cần lưu lại kỳ vọng tốt đẹp là được sao.”
“Phải.” Nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần, “Mặc kệ kết quả là như thế nào, lần này ném thẻ bài, cứ cho đây là một trò chơi thú vị cũng được.”
“Tiểu thư, nô nỳ đã cầu được bùa bình an.” Vân nhi cầm bùa bình an chạy tới.
“Vân nhi, vất vả ngươi rồi.” Phong Quang nhìn qua Tề Mộ, dừng một giây lại nói: “Thế tử, ta cần phải trở về.”
“Hạ tiểu thư đi đường cẩn thận.”
“Sau này gặp lại…” Nàng tạm chần chờ chốc lát rồi cười trong vắt, “Thế tử có thể nói cho ta biết âm thanh của gió ra sao không?”
Đáy mắt Tề Mộ giống như thạch anh đen phản chiếu thân ảnh mảnh khảnh của nàng, cho dù hắn nhìn không thấy nhưng hắn biết bản thân nhất định đang “chăm chú nhìn” nàng, hồi lâu sau hắn phát ra một tiếng cười nhẹ ngắn ngủi: “Được, đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469566/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.