Chương trước
Chương sau
"Các ngươi câm miệng cho lão tôn." Tôn Ngộ Không nhìn bọn họ giễu cợt mình, cảm thấy thật đáng giận.

"Chà, Đại sư huynh, đệ còn tưởng rằng công chúa coi trọng sư phụ, không nghĩ tới, nàng lại coi trọng huynh nha." Sa Ngộ Tĩnh cười ha hả, khuôn mặt đầy gian tà mà nhìn Tôn Ngộ Không, còn đâu vẻ thành thật lúc sáng.

"Hầu ca, lúc này huynh hẳn là cao hứng lắm?" Trư Bát Giới vẫn là không hiểu vì sao công chúa liền không coi trọng hắn đâu?

"Bát Giới, Ngộ Tĩnh,các ngươi liền chớ có trêu ghẹo Ngộ Không." Thấy Tôn Ngộ Không sắp thẹn đến muốn đánh người, Đường Tăng lúc này mới khoan thai mở miệng ngăn hai tên đồ đệ kia, cũng không nghĩ, vừa rồi người cười vui vẻ nhất, chính là hắn. Thực ra mấy năm nay, cũng chỉ có một mình hắn, đường đường là sư phụ mà suốt ngày bị yêu nữ rồi yêu vương đòi ăn thịt, kết thân đủ kiểu. Bây giờ có cơ hội trêu chọc người khác, vị cao tăng này rất vui vẻ.

"Sư phụ, công chúa nói, một tháng sau mới cho chúng ta văn điệp thông quan." Sa Ngộ Tĩnh thật ra không vội, chỉ là, lại vẫn là cảm thấy có chút bất an.

"Một khi đã như vậy, chúng ta liền ở đây nghỉ ngơi mấy ngày đi." Đường Tăng suy tư một lát, công chúa nói sẽ thả bọn họ, điều kiện này cũng coi như là vẫn tốt, không cưỡng bách hắn cùng nàng thành thân.

"Sư phụ, đúng rồi sư phụ, ngài dùng đồ ăn sáng chưa?" Bát Giới không để ý đến đám người Tôn Ngộ Không, hỏi thăm Đường Tăng trước. 

Đối với Trư Bát Giới hiện tại, trái tin nhỏ bé của hắn đang bị tổn thương nặng nề, hu hu, không có ai thích hắn cả. Đồ khỉ đáng chết, dám đoạt mối nhân duyên của hắn.

"Dùng rồi." Người ở dịch quán này, cũng không biết có phải là nghe lệnh của công chúa hay không, đối xử với mình rất khách khí. So với thời điểm vừa đến, có thể nói là chu đáo hơn vài phần.

"Đúng rồi, Ngộ Không, ý đồ hiện tại của công chúa này, ngươi nói xem là thế nào?" Đường Tăng đáp xong Trư Bát Giới vấn đề, quay đầu lại nhìn về phía Tôn Ngộ Không.

"Ta sao biết?" Tôn Ngộ Không ngả người, nhếch chân lên bắt chéo, đang định nghỉ ngơi trong chốc lát.

"Huynh tại sao không biết? Đại sư huynh, công chúa rõ ràng chính là thích huynh." Sa Ngộ Tĩnh không chịu cô đơn, a phi, là không cam lòng bị xem nhẹ vội đáp lời.

"Đúng vậy Hầu ca, công chúa nói mang chúng ta đi dạo, ai ngờ liền đi đào viên, hừ, huynh còn nói nàng không có ý với huynh."

Trư Bát Giới vẫn rất rối rắm, "Rõ ràng nói đi ra ngoài ăn tiệc lớn, lừa ta đi ăn mấy quả đào dỏm đó, còn không bằng ở dịch quán ăn bữa sáng còn phong phú hơn."

"Nguyên lai Bát Giới là vì cái này? " Tôn Ngộ Không nhìn về phía Trư Bát Giới,  ánh mắt, còn mang theo ý cười lạnh.

"Hừ... ý ta không phải là như thế" Trư Bát Giới tóm lại là vẫn sợ Tôn Ngộ không đánh hắn vì lỡ chê mấy quả đào nhà hắn.

"Nhị sư huynh, ngươi đừng nói nữa. Đúng rồi, Đại sư huynh, ta nghĩ  công chúa sẽ lại tới tìm huynh đấy." Sa hòa thượng nhìn nhìn bên ngoài.

Ân, thời tiết đẹp vậy, âm râm mát lạnh, thích hợp đi ra ngoài...... 

Sa hòa thượng nói rất đúng, ngay sau đó bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi.

"Ngộ Không......"

Một giọng nữ vang lên, mọi người quay ra nhìn Sa Ngộ Tĩnh, rồi mới lại nhìn Tôn Ngộ Không.

"Ngộ Không, Ngộ Không." Vân Y xuất hiện ở trước mặt bốn bọn người bọn họ.

"Ngộ Không, ngươi ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau đi?" Vân Y cười vui vẻ nhưng cũng không để ý đến ba người kia. Chăm chú nhìn Tôn Ngộ Không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.