Tô Hòa ngắm nhìn ngọc bội, đây là một miếng ngọc bội khắc hình Thanh Điểu*, chính diện là biểu tượng bộ lạc, phía sau có khắc một cái tên --- Tựu Chiêm.
*Loài chim mang tin tốt lành, được xem là sứ giả của Tây Vương Mẫu.
Tô Hòa ngước mắt nhìn Hoa Hề đang quỳ dưới đất một cái và... Tựu Chiêm.
Nam nhân vừa rồi mới quỳ xuống nói một miếng ngọc bội không thể nói rõ vấn đề chính là Tựu Chiêm, hắn là một người tôn quý trong bộ lạc của Thanh Châu, là Thần tộc ở Cửu Châu vương triều.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Hòa, sống lưng Tựu Chiêm vô thức run lên.
Hắn đi theo Thanh Châu đánh nhau giành thiên hạ, đương nhiên hiểu được, nhìn thấy được sự cường hãn của nàng ấy.
Thanh Châu giận dữ, xác người trôi trăm dặm, đây cũng không phải là một câu nói đùa.
"Ngọc bội của thần cũng là trùng hợp bị thất lạc mà thôi." Tựu Chiêm kêu gào một tiếng, hắn tựa như một người bị oan khuất vô cùng lớn, nước mắt giàn giụa nói: "Xin Điện Hạ làm chủ cho vi thần."
"Ngọc bội còn chưa đến tay Điện Hạ, thần chỉ mới vừa lấy nó ra mà thôi, Tựu Chiêm đại nhân liền đứng ra nói mình oan uổng, đại nhân không cảm thấy mình có tật giật mình hay sao?" Hoa Hề tức giận nói.
"Điện Hạ trước giờ công chính liêm minh, xin Điện Hạ làm chủ cho con gái của Hoa Hề." Hoa Hề vừa nặng nề dập đầu, vừa nói.
Ai thật ai giả nhìn qua là biết.
Nhưng Tô Hòa cũng muốn giả bộ hồ đồ, cô nhàn nhạt lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-ki-chu-nha-ta-rat-nguy-hiem/4094476/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.