Trần Nguyễn Linh giống như Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung, cho dù cô ta có bảy mươi hai phép thần thông, cũng không thể nào trốn thoát được lòng bàn tay của Phật Như Lai.
Đứng trước cường quyền của Nghiêm Lâm, cô ta không thể không cúi đầu.
Một mạng người sống sờ sờ, Nghiêm Lâm cũng chỉ cần mở miệng đôi ba câu là xong.
Ngài bảo vệ tôi bình an, tôi sẽ bỏ tiền giúp ngài nuôi binh, quan hệ của Tô Hòa và Nghiêm Lâm chính là như vậy, lợi ích như vậy càng giúp cho quan hệ của hai người họ thêm vững chắc.
Cô không phụ tôi, miễn là trong năng lực của tôi, sẽ đảm bảo cho cô một đời thuận lợi, tự tại, tiêu dao.
Lời này Tô Hòa rất thích nghe.
"Nhờ vào lời tốt lành của Đốc quân, hi vọng cả đời này tôi có thể thuận lợi kiếm tiền thành công." Khóe miệng Tô Hòa hơi cong.
Tô Hòa vừa nói xong, Nghiêm Lâm liền nói: "Còn mấy tháng nữa là hết năm, tài chính khẩn trương, trước hết cô nên dành lại một khoản tiền làm quần áo mùa hè đi."
Ý của Nghiêm Lâm đây chính là, tiền làm quần áo mùa hè cho quân đội, lại phải thiếu rồi.
Ha, Tô Hòa nhìn Nghiêm Lâm, đã học được cách nói chuyện của cô rồi? Tô Hòa không biết Nghiêm Lâm làm sao lên được chức Đại đương gia, càng không hiểu sao tài chính của hắn bây giờ lại trở thành khẩn trương? Không lẽ còn muốn lấy đi một lớp da lông của cô chứ?
Cô không thể dễ dàng bị lột một lớp da như vậy được, Tô Hòa nghĩ đến cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-ki-chu-nha-ta-rat-nguy-hiem/4094413/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.