Trần Nguyễn Linh từng học dương cầm, Lý Hồng Viễn rất thích vừa nghe cô ta đàn dương cầm, vừa đọc văn chương, cuộc sống như vậy đối với Lý Hồng Viễn mới gọi là cuộc sống thật sự.
Cuộc sống không dính đến củi lửa, dầu muối mới là cuộc sống tốt đẹp, Lý Hồng Viễn yêu nhất chính dáng vẻ mười ngón tay không đụng vào chuyện gì của Trần Nguyễn Linh.
Tô Hòa cũng không ngờ Lý Hồng Viễn tuổi tác đã cao như vậy, vẫn còn có ý tưởng ngây thơ đến thế.
Ha, quả nhiên, nam nhân không hề có sức đề kháng với trà xanh biểu.
"Lần này tôi trở về, ngoài việc muốn nhắc nhở ngài ít lui tới chỗ Trần Nguyễn Linh, còn có một chuyện quan trọng." Tô Hòa nhàn nhạt nói, "Mẹ tôi muốn ly hôn với ngài."
Lý Hồng Viễn lộ ra biểu tình khiếp sợ, ông ta không thể tin hỏi một câu, "Con nói gì? Mẹ con muốn ly hôn với cha?"
"Ừ." Tô Hòa.
Lý Hồng Viễn không hề thấy ý tứ đùa giỡn trên mặt Tô Hòa, ngực ông ta phập phồng một chút, cuối cùng nói ra hai chữ, "Làm càn!"
"Chuyện ly hôn có thể treo bên miệng hay sao? Cho dù trong lòng mẹ con có chỗ nào không vừa ý, cũng không thể dùng chuyện ly hôn mà uy hiếp cha." Lý Hồng Viễn tức giận nói.
Lý Hồng Viễn thật sự tức giận, sau khi ông ta chắp tay sau lưng, đi hai vòng quanh thư phòng, mới khí giận chưa tan mà khiển trách.
"Con bảo mẹ con trở lại, có gì thì nói rõ ràng, lại bảo con về đây truyền lời là có ý gì?" Lý Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-ki-chu-nha-ta-rat-nguy-hiem/4094400/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.