"Ồ, thầy Trương lại đến?" Mỗi lần nhìn thấy Trương Kính Chi ở trường quay, Tô Hòa liền cười khanh khách chào hỏi, chỉ là trong giọng nói lại lộ ra luồng khí trêu chọc.
"Cười cái gì mà cười? Cũng không phải đến xem cô!" Tiểu lão đầu tức giận trừng mắt với Tô Hòa.
"Thầy Trương, tôi chỉ mới chào hỏi, còn chưa nói là ngài đến xem tôi mà." Tô Hòa cười nói, "Nếu ngài không thích, sau này tôi không chào hỏi nữa, né ngài luôn."
Tiểu lão đầu nặng nề hừ một tiếng, vì Tô Hòa không cho ông ấy bậc thang leo xuống mà mất hứng.
"Quay phim không tốt, lúc này cũng nghĩ tới sắc mặt người khác, còn có thể quay phim hay sao? Đem thời gian đó chuyên tâm cho biểu diễn, thì cô đâu có bị 《 Nhất xuất hảo hí 》 loại?" Trương Kính Chi nhịn không được khiển trách.
Tô Hòa cũng không tức giận, nụ cười trên mặt cô càng sâu, "Thật không ngờ thầy Trương thật sự quan tâm tôi, 《 Nhất xuất hảo hí 》còn chưa phát xong, mà ngài đã hỏi thăm được tôi bị loại?"
Trương Kính Chi giống như bị đạp trúng đuôi mèo, đầy mặt "Không phải, ta không có, đừng có nói bậy bạ."
"Ai nghe ngóng cô chứ, ta coi trọng Trương Thỉ." Trương Kính Chi nổi cáu.
Tô Hòa tiếp tục cười ông, "Nếu ngài coi trọng Trương Thỉ, vậy thì tôi bị loại không phải càng đúng ý ngài sao?"
Trương Kính Chi trợn mắt nhìn Tô Hòa, không đáp, thật lâu sau hắn mới thốt ra một câu, "Trẻ nhỏ khó dạy."
Tô Hòa cười một tiếng, "Sao tôi lại cảm thấy phương pháp dạy dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-ki-chu-nha-ta-rat-nguy-hiem/4094341/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.