Chương trước
Chương sau
Editor/ Beta: Nê———

Một đoạn thời gian này, ngày nào Thành Mansfeld cũng chìm trong màu hồng của tình yêu. Hạ Dạ và nàng ân ái đến mức muốn chọc mù mắt đám người hầu, bao gồm cả Orleans.

Orleans trải qua mấy ngày tâm lý bị tra tấn, rốt cuộc cũng đã hiểu điểm mấu chốt.

Tất cả đều là quỷ kế của Hạ Dạ, hắn nguỵ trang mình rất yêu Liliane, để lừa gạt tình cảm trong sáng của nàng!

Anh ta dám lấy viên thuốc bị hắn nghiền nát bảo đảm! Đường đường là thân Vương huyết tộc, tuyệt đối sẽ coi việc trêu chọc tình cảm của nàng là thú vui.

Hạ Dạ Mansfeld thật là quá đáng!

Thật vất vả mới chờ được hai người đang ngọt ngào tách ra, Orleans lập tức ngăn Tiên Tiên lại: "Liliane."

"Đây không phải là Orleans à?"

Khoảng thời gian ân ái với Hạ Dạ vừa qua, thiếu chút nữa Tiên Tiên đã quên mất Orleans.

Đã lâu bọn họ chưa nói chuyện với nhau.

"Viên thuốc kia...... Hai người không ăn chứ?" Orleans hít sâu một hơi, hơi ngại nói.

Nói với nàng mình lén đổi thuốc không khác gì tự vạch trần bản thân, việc này khiến vị Thánh kỵ sĩ Orleans cảm thấy rất mất mặt. Cho nên anh ta liền chọn cách uyển chuyển thăm dò.

Nhìn vẻ mặt tìm tòi của Orleans, Tiên Tiên nói: "Thuốc gì cơ? Tôi không hiểu, Orleans anh đừng cản tôi, tôi đã hẹn Hạ Dạ đi ăn bữa tối dưới ánh nến rồi~"

Orleans: "......"

Gương mặt anh ta vặn vẹo, bắt lấy cánh tay nàng, thấp giọng quát: "Là thuốc động tâm! Liliane em không cần phải giấu tôi, hai ta đều là châu chấu trên một sợi dây, hơn nữa, tôi, tôi rất quan tâm em!"

Ai cùng anh là 'châu chấu' trên một sợi dây hả?

Bổn cung chính là nhan khống.

Mắt Tiên Tiên như cất giấu xoáy nước sâu không thấy đáy.

Đúng lúc này, Hạ Dạ ở dưới lầu chờ không kịp nữa, liền trực tiếp đi lên tìm nàng.

Hắn nhìn thấy huyết hầu hèn mọn rống giận với thiên sứ mà hắn âu yếm.

Đúng lúc nghe được một câu cuối cùng——"Tôi , tôi rất quan tâm em!"

Áo choàng đen lập tức xẹt qua một tia sáng, Orleans vừa nắm lấy cánh tay Tiên Tiên quát nhẹ, thì đã bị Hạ Dạ dùng một chân đá đi.

Phanh!

"A, khụ khụ khụ..."

Orleans đập vào tường, anh ta che ngực ho vài tiếng.

Anh ta oán hận ngẩng đầu, không ngạc nhiên khi tiếp xúc với ánh mắt đỏ tươi đầy sát khi của thân Vương đại nhân.

Hạ Dạ giấu đi sát ý trong mắt, quay đầu lo lắng nhìn Tiên Tiên: "Liliane, em không sao chứ? Tên huyết hầu này vượt quá giới hạn, bị hút khô máu hay ném tới kho máu làm túi máu công cộng, em chọn đi."

Cả người Orleans lạnh lẽo.

"Hạ Dạ, đừng giận mà." Tiên Tiên ôm chặt cánh tay của thân Vương đại nhân, tuy nàng cảm thấy hôm nay Orleans quá lỗ mãng, nhưng nàng vẫn phải bảo vệ tên ngu xuẩn này đã.

"Căn bản không có chuyện gì đâu, vừa rồi em chỉ hỏi Orleans, quần áo hôm nay có đẹp không thôi."

Trong khoảng thời gian này Hạ Dạ cũng đã cảm nhận được tính cách của nàng.

Nhưng nghe thấy Tiên Tiên nói vậy, đôi mắt hắn càng lạnh hơn.

Khi hắn đối diện với đối mắt của Orleans, có thể bắt giữ được chút mơ ước sâu trong mắt anh ta.

Hơn nữa, thân Vương đại nhân cũng không phải kẻ điếc.

"Liliane, em gạt ta."

Nhưng Hạ Dạ cũng không tức giận, hắn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, con ngươi đỏ tươi hiện lên vẻ ấm ức khó giấu: "Ta nghe rõ lời tên huyết hầu này vừa nói."

Lòng Tiên Tiên chợt lạnh.

Hạ Dạ nói: "Quần áo đẹp hay không, thì liên quan gì đến quan tâm? Tên huyết hầu này rõ ràng là ăn gan hùm mật gấu, dám mơ ước em!"

"Liliane, ta biết em thiện lương hào phóng, cho nên tên huyết hầu này, vẫn là giao cho ta xử trí đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.