Hơi thở nóng rực mang theo mùi tùng hương của Diệp Đình Thu phả vào mặt Bạch Tiên Tiên, trong không khí dâng lên hương vị ái muội, hai người sát nhau đến mức chỉ còn một khoảng nhỏ.
Ngân Hà cũng sững sờ, đột nhiên hét to: "Hắn tường đông* ngài! Hắn muốn cưỡng hôn ngài! Bạch Tiên Tiên, tỉnh tỉnh!"
*Tường đông (kabedon): là hành động đập mạnh vào tường để phản đối sự ồn ào hoặc là hành động dồn người khác vào tường, giống như một kiểu tỏ tình.
Bạch Tiên Tiên khôi phục lại tinh thần, ánh mắt nhìn vào đôi môi mỏng trước mặt một cái rồi dời đi: ''Không thể trách hắn, đều là do bổn cung quá mê người, hắn không khống chế được bản thân cũng có thể hiểu được.''
Ngân Hà: ''.....'' Giọng điệu của ngài vui mừng như vậy là có ý gì?
Tốt xấu gì cũng phải kiếm cớ từ chối một chút chứ?
Ngân Hà quả thực không nhìn nổi hai người họ nữa: ''Nương nương, người hiện tại chính là một cô gái trầm cảm... Khoan đã!''
Nhớ tới yêu phi nương nương vẫn luôn là người yêu mỹ nhân đến mức chẳng còn chút liêm sỉ nào, Ngân Hà thật cẩn thận hỏi: "Hai không phải là muốn thử hôn một lần trên đu quay luôn đó chứ?"
Không chờ đáp lại, nó đã thét một tiếng chói tai: ''Không được! Không thể! Cửa kính này bốn phía đều trong suốt đó!''
Bạch Tiên Tiên nhíu mày, nói cho có lệ: ''Được rồi, bổn cung đã biết.''
Ngân Hà: ''Ngài không biết! Ở phía dưới rất nhiều người, vô cùng đông đúc! Còn trẻ con, hai người không nên dạy hư bọn họ!''
Lúc này phía dưới vòng đu quay chỉ có một người duy nhất – Diệp Tường, hắn cầm kính viễn vọng lẩm bẩm: ''Thấy không rõ, rốt cuộc bước một thiếu gia tiến hành đến đâu rồi? Bạch Tiểu thư có phải là đang cảm động đến múc rơi nước mắt không?''
Thật là mềm, cảm xúc thật là tốt.
Ngón tay Diệp Đình Thu giật giật, gò má trắng nõn của cô bị hắn nhéo đến ửng đỏ, trong mắt là hình ảnh cô gái ngây thơ đang mê mang, chậm rãi tuôn ra hai giọt nước mắt.
Thật đáng yêu....Tiểu yêu tinh gạt người, đứa con gái của tiện nhân phá hư gia đình người khác này sao lại hợp ý hắn đến như vậy chứ?
Tính đi tính lại, hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, hắn không cần thiết phải khắc chế, không cần thiết phải chịu đựng, không phải sao?
Đôi mắt của Diệp Đình Thu đã đỏ hoàn toàn, hắn nhắm mắt lại, một mùi hương thanh ngọt từ chóp mũi truyền đến đầu quả tim.
Một tiếng ho nhẹ không kìm được vang lên trong buồng quay, khoảng cách giữa hai người đã triệt để biến mất, Bạch Tiên Tiên loại bỏ sự sợ hãi trong cổ họng, giọng run rẩy nói: ''Anh.....''
Anh.
Nhắm mắt lại là thiên đường, mở mắt ra là địa ngục.
Diệp Đình Thu, mày đang làm cái gì vậy?
Tiếng gầm gừ của cha Diệp như sát ở bên tai, tiếng thở dài thất vọng của mẹ Diệp giống như vượt qua thời gian mà đến.
Sợi tóc vàng nhạt của Diệp Đình Thu dần dần trở nên ảm đạm, đột nhiên hắn đẩy Bạch Tiên Tiên ra, lui về chỗ ngồi của mình, cật lực siết chặt nắm tay.
Hắn để tay lên ngực tự hỏi: ''Diệp Đình Thu, mày rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Mày có thể đối xử không tốt với em ấy, có thể tính kế em ấy, giam cầm hay tra tấn em ấy, thậm chí là có thể giết chết em ấy, nhưng mày và em ấy là anh em cùng cha khác mẹ...''
Từ khi nào mà hắn lại sa đọa đến mức mất hết đạo đức như vậy?
Khi nào mà mày lại quên mất mẹ mày bị tiện nhân kia bức chết!
Ánh mắt Diệp Đình Thu trở nên tàn nhẫn, hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vừa sung sướng lại vừa thống khổ.
Bả vai của Bạch Tiên Tiên bị đẩy ra đập vào cửa kính, cô đau đến mức kêu lên một tiếng, ngay sau đó, cô nghe được một tiếng thở dốc nặng nề vang lên ở cách đó không xa, ý cười trong lòng dần dần biến mất, cô yên lặng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài xem có còn pháo hoa chưa bắn không.
Bạch Tiên Tiên: ''Tiểu Ngân, bỗng nhiên ta cảm thấy đây không phải là một nhiệm vụ.''
Đột nhiên giọng điệu của yêu phi nương nương trở nên ưu thương, làm Ngân Hà có chút không thích ứng được.
Ngay lúc chân tay của Ngân Hà có chút luống cuống muốn an ủi cô, chỉ thấy Bạch Tiên Tiên yêu quý sờ sờ gương mặt xinh đẹp, giống như vuốt ve lần cuối cùng, cô buồn bã nói: '' Đây rõ ràng là một vụ cá cược sinh tử, hắn yêu ta thì ta sống, hắn không yêu ta thì ta chết. Nhưng mắt của ta đã bị hắn nhéo đến biến dạng rồi, tại sao hắn vẫn không yêu ta?''
''Chỉ còn một bước cuối nữa thôi, thế nhưng hắn lại lùi bước, ta cũng phục hắn luôn. Hắn là Liễu Hạ Huệ* đấy à?''
*Liễu Hạ Huệ là một người sống ở nước Lỗ vào thời Xuân Thu. Ông là người có tài an bang lại đủ đạo đức của một chính nhân quân tử. Vào một đêm đông giá rét, có một người phụ nữ vô gia cư đến nhà ông xin tạm trú. Liễu Hạ Huệ sợ cô gái này có thể sẽ chết vì lạnh, vì vậy ông đã để cho cô vào nhà. Hơn nữa, do sức khỏe của cô gái không tốt, nên ông đã để cô ngồi trên đùi và quấn áo mình quanh người cô, áp cơ thể của cô vào mình để cô gái đỡ lạnh. Họ ngồi như vậy suốt đêm nhưng ông không hề làm điều gì không đứng đắn với cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]