Trong xe, Diệp Đình Thu bên lái xe bên lại hỏi: "Tiên Tiên về nhà, em sẽ cùng ba cùng dì Bạch nói chuyện này sao?"
Ngân Hà liền phiên dịch cho Bạch Tiên Tiên: "Ý Hắn là, nếu người nói ra vậy thì hôm nay không cần về nhà, Diệp Sơn ba của hắn khẳng định có thể tra ra việc này là Diệp Đình Thu làm, hắn chết cũng đến kéo người để làm đệm lưng."
Bạch Tiên Tiên lập tức lắc đầu: "Loại chuyện này còn làm phiền chú Diệp sao?"
Nàng xưng hô Diệp Đình Thu ba Diệp Sơn là chú.
Từ mặt gương liếc mắt xem kỹ cái con bé này còn khá hiểu biết, sự ôn nhu trong đôi mắt Diệp Đình Thu càng thêm sâu nặng, có thể làm bất kỳ cô bé không rành sự đời chết chìm trong đó: "Đương nhiên không cần, sự việc còn lại bao gồm bọn bắt cóc ở kho hàng, anh giải quyết là ổn."
Diệp Đình Thu giẫm chân ga, hai giờ sau, hai người đến một tòa biệt thự ở trung tâm thành phố A. Diệp gia là bá chủ thành phố A, gia tộc trăm năm, đương nhiên là ở vị trí tốt nhất.
Hai anh em cùng nhau đi vào cửa lớn.
Dọc đường đi, Bạch Tiên Tiên biết người khác nghe không được âm thanh mình cùng Ngân Hà, liền tìm Ngân Hà nói chuyện.
Nàng đi trong biệt thự, mặt ngoài bát phong bất động(?),trong lòng không ngừng xem kỹ căn biệt thự: "Tuy rằng nơi này so kém Trích Tinh Lâu của bổn cung, cũng cũng không tệ lắm."
Ngân Hà thật muốn cười to, biệt thự tốt nhất của toàn thành phố A ở người trong miệng lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-anh-trai-benh-kieu-dep-trai-nhat-doi/241001/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.