Bạch Lạp Sa là người rất kén ăn. Ngoại trừ đồ ăn do chính tay mình nấu ra, thì những thứ đồ ăn khác cô rất ngại.
Ngại ăn í!
Dẫu cho thức ăn mà Khương Trạch mời cô có rất ngon đi chăng nữa thì cùng lắm cô cũng chỉ ăn được vài miếng thôi.
Ừm, hôm nay có món sa-lát táo.
Đây là một trong số món cô khá yêu thích.
Thế nên trong thoáng chốc, khay đựng sa-lát táo đã hết sạch.
Khương Trạch không vội ăn cơm, một tay anh chống cằm, ngắm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu ăn rau của Bạch Lạp Sa, tâm đều muốn mềm lại.
Chỉ vì cô thích, anh đã dành cả sáng sớm ra để làm món này đó.
"Ngon không?"
"Ngon lắm!" Bạch Lạp Sa đẩy phần không ăn trong hộp cơm cho nam chủ: "Chỗ còn lại tôi không ăn đâu."
"Ừ, thế để tôi ăn." Họ Khương vô cùng tự nhiên ôm lấy hộp cơm của cô, giải quyết nốt phần còn lại.
Sau đó, anh lôi trong ba lô của mình ra một lọ nước dinh dưỡng vị táo, đưa cho cô.
"Uống cái này đi! Ngon lắm!"
Suốt hơn tháng trời, ngày nào Bạch Lạp Sa đi học, y như rằng ngày ấy Khương Trạch sẽ mang cơm cho cô.
Khương Trạch nghĩ, mình bày tỏ tâm ý thế, ắt hẳn cô ấy sẽ dần hiểu ra.
Nhưng anh lại không ngờ rằng, Bạch Lạp Sa căn bản là chẳng để ý tới anh.
Cô nhận cơm của anh, cô ăn.
Ăn xong, bọn họ lại giữ khoảng cách bạn học như cũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489736/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.