Tối hôm đó, tầm hơn chín giờ rưỡi, Bạch Lạp Sa mới tiễn cái cặp đôi nam chủ, nữ chủ ra khỏi cửa.
Cô vươn vai ngáp dài một hơi.
Ây, buồn ngủ!
Tới! Vào giường đi ngủ.
Đêm nay, vẫn như bao đêm khác, cô ngủ thiệt ngon!
Nhưng bé Sa ngủ ngon êm giấc đẹp, không có nghĩa là ai đó cũng ngủ ngon êm giấc đẹp giống cô.
...
"Hở... Trời... Trời ơi!" Khương Trạch bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Gương mặt hơi trắng của thiếu niên đỏ bừng.
Anh gắt gao cắn lấy môi dưới, đôi mắt xinh đẹp biểu lộ rõ sự si mê say đắm trần trụi.
Khương Trạch giơ tay lật chăn.
Quả nhiên, chăn nệm đã sớm là một mảnh ẩm ướt...
Sự ẩm ướt đó...dường như đang lên án anh, tố cáo anh về dục vọng bẩn thỉu tanh tưởi của mình...
Ban nãy...anh đã có một giấc mộng...
Một giấc mộng tinh...
Trong mộng, anh đem nàng thơ mình yêu thương nhất đặt dưới thân...
Xé rách váy áo trắng muốt của em ấy...
Tuỳ tiện mà dày vò em ấy...
Từng giọt lệ châu của em gần như khiến tôi hưng phấn phát điên...
Thiếu niên mười bảy tuổi lần đầu rơi vào bể ái tình, lại còn bị mộng xuân hành hạ, nhất thời, anh cảm thấy bản thân thật đê tiện.
Mình...mình thế mà lại...mơ một giấc mơ xấu xa như thế?
Nhưng...anh lấy tay ôm mặt...
Em ở trong mộng của tôi thật đẹp!
Khương Trạch ngồi tự kỷ hồi lúc. Sau đó mới thức thời tự ngồi dậy lăn khỏi giường, đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489732/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.