Đối với một nam chủ có gương mặt hao hao giống Phất Lai Minh, Bạch Lạp Sa cảm thấy...
Chậc chậc, không cần phải giữ kẽ với anh chàng làm chi!
Sáng sớm xách va li phi vào nhà con gái người ta đòi ở chung...
Chưa đấm cho cái là may rồi!
Bạch Lạp Sa vừa nghe di động, vừa liếc anh...
Cô muốn biết coi nam chủ có tức không.
Lời nói khi nãy của cô, đến chính cô còn cảm thấy tương đối khó nghe.
Huống chi là Khương Trạch - người bị chửi.
Nếu chọc anh ta tức điên lên, rồi lật bàn xách mông bỏ đi, chắc cô sướng rơn người mất....
Ui, Bạch Lạp Sa tự nhận, mình thiệt là xấu xa quá à nha~!
Nhưng cô thích thế đó, sao nào?
Khiến cho Sa cục cưng thất vọng rồi!
Bản thân Khương Trạch vốn là một người cực kì cố chấp.
Việc anh ta không muốn làm, thì dẫu cho ông nội anh có đội mồ sống dậy cũng không thể nào ép anh làm được.
Nhưng thứ mà một khi anh ta đã ngắm trúng, anh sẽ không bao giờ từ bỏ, cho đến khi nào đạt được mục đích thì thôi.
"Sao thế con yêu?" Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói.
Là giọng nữ dễ nghe, Bạch Lạp Sa đã sớm nghe tới độ quen thuộc.
"Mẹ? Ba con đâu?"
"Ba con sao?"
Đồng Cáp Nã cầm điện thoại của chồng, tay hút điếu thuốc, tàn thuốc phiêu diêu trong gió. Nhả ra một làn khói trắng, bà mới hỏi tiếp.
"Ba con lại gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489727/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.