Bạch Kiêu bước ra khỏi thư phòng.
Anh đứng trước cửa căn phòng đang nhốt cô, nhìn màn hình điện thoại mà mình cầm trên tay...
Ánh mắt trìu mến ngập tràn ý cười...
Thông qua màn hình di động, là hình ảnh Bạch Lạp Sa đang bị trói.
Mà máy quay cũng rất vừa vặn chiếu rõ ràng gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô ấy dường như không có tức giận hay tỏ ra căm hận như trong tưởng tượng của anh.
Bạch Lạp Sa uốn éo thân mình, ngửa cổ nhìn trần nhà mà khoé môi cong cong nhè nhẹ...
Không biết cô ấy đang nghĩ gì mà trông vẻ mặt vui thế nhỉ?
Trái tim hường phấn của Bạch Kiêu cơ hồ sắp hoá thành kẹo sô cô la tan chảy mất!
Gò má anh đỏ lên thiệt ngại ngùng...
Đã bao lâu anh chưa thấy qua nụ cười này của cô rồi?
[ Thời gian chính là một liều thuốc bổ tuyệt vời! ]
"Đối với em ấy thì hẳn là vậy." Bạch Kiêu trầm giọng cười: "Lạp Sa lúc nào trông cũng vui vẻ vậy sao?"
[ Ừm...Ta chưa thấy nàng ấy buồn bao giờ. ] Cụ Ấm Nước đem chòm râu dài cuốn cuốn trong tay: [ Đối với mọi tình huống xấu xảy ra, nàng ấy luôn có biện pháp giải quyết tốt nhất, có lợi nhất với mình. ]
"Lạc quan thế cũng tốt." Giọng của Bạch Kiêu hơi ngậm ngùi: "Nếu em ấy mà không sống tốt thì ta đau lòng chết mất."
Thần Đèn nhìn bộ dạng đau lòng thương tiếc xót xa đến tận cùng tâm can kia của họ Phất, chỉ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489652/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.