Sau khi nuốt xong đống kí ức mắc ói mắc mửa kia, mặt mày Bạch Lạp Sa thối hoắc...
Chà, nhìn lại so với màu đít nồi cũng đen không kém!
Bạch Lạp Sa cạn ngôn luôn!
Ban đầu cô còn hoài nghi có phải hay không kịch bản gốc đề cập sai?
Cô không phải con ruột của Bạch giáo sư?
Mà là con nuôi!
Hoặc cũng có thể ông ta nhặt cô từ bãi rác hay bụi chuối về?
Nhưng không!
Không có con nuôi, bãi rác hay bụi chuối nào ở đây cả!
Cô đính xác là con gái ruột của ông ta!
Và cô mồ côi mẹ!
Bạch Lạp Sa có điểm ngờ ngợ...
Ngờ ngợ rằng phải chăng sau khi đẻ cô ra xong, mẹ cô đã bị Bạch cẩu kia đập một phát cho thăng thiên?
Thôi được, tiếp tục nói đến nguyên do vì sao bé Sa mất não...à nhầm, mất kí ức nhé!
Bạch Lạp Sa ấy à, IQ của cô thì khỏi bàn rồi, EQ cũng tương tự.
Và dường như, một người làm ba như Bạch giáo sư...
Không, không, phải gọi cha nội này là Bạch cẩu chứ!
Chữ "ba" nó thiêng liêng lắm, không thích hợp với cái dạng không bằng súc sinh này!
Nào, tiếp!
Bạch cẩu dường như không chấp nhận có một đứa con gái xinh xẻo, đáng yêu, xuất sắc hơn người như vậy.
Thế nên...
Ông ta...
Đã...
Tiêm...
Thuốc...
Tẩy...
Não...
Cho...
Con...
Gái...
Ruột...
Của...
Mình...
Điều quan trọng nhất, phải diễn đạt theo phương thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489637/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.