Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121
Chương sau
Trong không khí dường như vẫn lưu lại mùi máu tanh nồng. Đèn pin yếu ớt chiếu qua hàng rào song sắt sớm bị gỉ sét... Bạch Lạp Sa hú hồn lùi ra sau vài bước, đưa một tay lên bịt miệng. Kia, cái thứ đen sì sì đang nằm trong đó là người sao? Hay là tang thi? Sợ bản thân chưa nhìn rõ, bé Sa còn cố soi đèn lại gần hơn nữa. Đến lúc này, cô mới thấy được, bên trong là một thân hình gầy gò nằm bẹt trên mặt đất. Quần áo trên người rách rưới lỗ nhỗ, làn da bẩn tưởi đen ngòm, mái tóc nhìn y tổ quạ. Không thể nhìn rõ được mặt anh chàng, tại vì tóc quá dài... Âu mài gót! Đây thực sự là nam chủ sao? Bạch Lạp Sa gặp qua vài ba vị nam chủ, vị nào vị nấy cũng nhan sắc nghịch thiên, thần thái ngút ngàn, hào quang chói loá. Chưa kể, Cố Niếp Tranh trong kí ức của cô, là một chàng trai sở hữu nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời... Anh luôn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Quanh người hay toả ra hơi thở của kẻ xuất chúng... Giờ nhìn lại vị này... Trông anh ta so với tên ăn mày ngoài đường cũng không khác nhau cho lắm. Ôi, nhìn bần hèn quá! Thôi được rồi! Tính ra thì nam chủ đã bị nhốt trong hầm hơn năm... Giờ bảo anh ta còn đẹp trai lai láng được mới là lạ. Bạch Lạp Sa vốn chỉ liếc Cố Niếp Tranh một cái thoáng qua... Cô mới không có hứng thú ngồi ngắm anh ta mãi cả ngày đâu. Cố Niếp Tranh là nam chủ, con đường trước mặt Thiên Đạo đã trải sẵn thảm đỏ cho anh rồi. Cô cũng nên đi con đường riêng của mình thôi. Trước tiên phải tìm vũ khí đã... Tìm vũ khí xong thì tìm lối ra... Ánh mắt lướt qua ổ khoá cũ kĩ khoá cửa lồng giam. Bạch Lạp Sa không có lưu luyến gì quay đầu, ánh sáng đèn pin lại chiếu sang hướng khác. Cô chậm rãi nhấc chân đi... Chỉ là chân còn chưa kịp nhấc, sau lưng bèn chuyển tới tiếng động... Là giọng của Cố Niếp Tranh... Rất yếu... Rất cầu khẩn... Anh thỏ thẻ... "Cứu...cứu...cứu tôi với..." Đôi mắt Cố Niếp Tranh nhập nhèm mở... Mặc dù không nhìn rõ bóng hình mảnh mai trước mặt, thế nhưng anh ta vẫn nhận ra rõ rằng... Cái người đang cầm đèn pin vừa chiếu vào anh ở ngoài song sắt kia chính là một con người. Thậm chí, đó còn là một cô gái... Nhiệt độ thân thể không ngừng nâng cao hạ xuống, hai tầng băng hoả lao vào đánh nhau mãnh liệt... Giữa lồng ngực, trái tim như thể đang bị ai đó moi ra, vặn vẹo đau đớn tới cùng cực. Anh đã từng trải qua rất nhiều nỗi đau, song lại không thể nào chịu nổi cái cảm giác kì quái đang điên đảo chạy loạn khắp tế bào trên cơ thể mình. Cố Niếp Tranh đau tới độ bật cũng không bật nổi chữ... Anh biết mình đã bị tang thi cắn... Anh sắp chết... Hoặc cũng có thể bị biến thành tang thi... Song khi thấy được hi vọng sống trước mặt, anh không khỏi nảy lên cái tâm tham lam... Anh muốn sống... Trước giờ luôn là vậy... Nghĩ đến đây, con mắt đen như mực của Cố Niếp Tranh ánh lên một tia thù hận lạnh thấu xương... Lão già kia, anh phải giết! Còn cả, cô gái anh yêu... Cô ấy ngốc như vậy... Thần Đèn ngồi trong Tinh Không vuốt râu, mặt già xoắn xuýt hết cả lên... Lão nhìn thảm trạng Phất Lai Minh bên ngoài, chỉ cảm thấy không biết giải thích thế nào với khế ước giả nhà mình. "Cố Niếp Tranh thành Tang thi vương chưa?" Vừa vặn, lão đang mải nghĩ, thì con nhóc kia đã hỏi chuyện. Thần Đèn đắn đo thêm năm giây nữa, đành ra vẻ thoải mái nói: [ Chưa nha, hắn còn chưa bị cắn, thế nào lại thành Tang thi vương đâu! ] Khụ, lão đành nói dối vậy. Cảm xúc tình yêu của thần cách Cố Niếp Tranh giờ đối với bé Sa là 85%. Chắc... không sao đâu nhỉ? Có gì nguy hiểm, lão gọi họ Phất kia ra là được! Thần Đèn bấm bụng kiên quyết, nhanh chóng quẳng luôn sự xoắn xuýt ban nãy ra sau đầu. Đi, hôm nay có quá nhiều sự kích thích rồi, đi uống một ly trà cho tâm hồn thanh tịnh nào! Bạch Lạp Sa chần chừ nhìn chiếc giẻ lau họ Cố trong lồng giam. Cô có thể cảm nhận được, khát vọng muốn sống mãnh liệt của anh chàng. Mặc dù ảnh là nam chủ, thế nhưng lúc này trông ảnh thật đáng thương làm sao! Cốt truyện chưa mở ra cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai nhân vật chính, và chà, góc tối của kịch bản, quá khứ của nam chủ thiệt ảo ma Canada làm sao! Suy xét hồi lúc, Bạch Lạp Sa quyết định... Cứu! Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp... Nhầm, cô cũng không phải Thánh Mẫu. Chỉ là cứu nam chủ rồi, về sau anh ta làm Tang thi vương đi báo thù, anh nên nhớ về ân cứu mạng ngày hôm nay mà bỏ qua cho cô chứ. Bạch Lạp Sa sau khi quăng ra cái quyết định cứu người rồi, bèn mau lẹ thực hiện. Cô vươn tay sờ sờ vào ổ khoá. Ai ngờ cô vừa mới sờ vào cái, ổ khoá bèn rớt xuống luôn... Bạch Lạp Sa: "..." Cái ổ khoá yếu èo vậy, thế mà nam chủ còn chưa chạy a? Cô nào biết rằng, Cố Niếp Tranh trước đó có phá khoá tìm đường chạy ra ngoài. Nhưng xui xẻo thay, vừa được tự do đi ra ngoài cái, anh ta liền bị tang thi đợp luôn. Mà không biết mê sảng và bò lê bò lết cái kiểu quỷ gì, anh thế mà lại quay về cái hầm, chui lại vô cái lồng giam đáng ghét này mà thoi thóp chờ chết. Ánh sáng đèn pin ngày càng chiếu gần mặt anh... Cố Niếp Tranh khó khăn thở nhọc vài hơi... Nhưng sau khi nhìn thấy một đôi mắt đen trong vắt quen thuộc kia... Cố Niếp Tranh liền cảm thấy tan nát cõi lòng... Sao em lại ở đây? Bạch...Lạp...Sa? Bé ngốc của anh... Phải chăng anh sắp chết rồi? Nên đầu óc mới sinh ra ảo giác ư?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121
Chương sau