Trong không khí dường như vẫn lưu lại mùi máu tanh nồng.
Đèn pin yếu ớt chiếu qua hàng rào song sắt sớm bị gỉ sét...
Bạch Lạp Sa hú hồn lùi ra sau vài bước, đưa một tay lên bịt miệng.
Kia, cái thứ đen sì sì đang nằm trong đó là người sao?
Hay là tang thi?
Sợ bản thân chưa nhìn rõ, bé Sa còn cố soi đèn lại gần hơn nữa.
Đến lúc này, cô mới thấy được, bên trong là một thân hình gầy gò nằm bẹt trên mặt đất.
Quần áo trên người rách rưới lỗ nhỗ, làn da bẩn tưởi đen ngòm, mái tóc nhìn y tổ quạ.
Không thể nhìn rõ được mặt anh chàng, tại vì tóc quá dài...
Âu mài gót!
Đây thực sự là nam chủ sao?
Bạch Lạp Sa gặp qua vài ba vị nam chủ, vị nào vị nấy cũng nhan sắc nghịch thiên, thần thái ngút ngàn, hào quang chói loá.
Chưa kể, Cố Niếp Tranh trong kí ức của cô, là một chàng trai sở hữu nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời...
Anh luôn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.
Quanh người hay toả ra hơi thở của kẻ xuất chúng...
Giờ nhìn lại vị này...
Trông anh ta so với tên ăn mày ngoài đường cũng không khác nhau cho lắm.
Ôi, nhìn bần hèn quá!
Thôi được rồi!
Tính ra thì nam chủ đã bị nhốt trong hầm hơn năm...
Giờ bảo anh ta còn đẹp trai lai láng được mới là lạ.
Bạch Lạp Sa vốn chỉ liếc Cố Niếp Tranh một cái thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489633/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.