"Oe, oe, oe..."
Đêm khuya vắng lặng, tiếng trẻ con kêu khóc trở nên phá lệ chói tai.
Những người ngồi nghỉ ở đây đều có độ cảnh giác rất mạnh. Mạt thế khắc nghiệt đã tôi luyện cho họ tính đề phòng cao độ mọi nơi mọi lúc.
Và đùng một cái, bọn họ bị cái thanh âm kia doạ cho tỉnh.
Bạch Lạp Sa vỗ vai Lâm Mộng Nhã, quay lưng dời đi: "Cô Lâm, tang thi đang đến gần. Tôi đi dỗ bé đây!".
Lâm Mộng Nhã khẽ "Ừ" một tiếng.
Song những đồng đội mới tỉnh dậy của cổ lại mang theo vẻ mặt rất khó coi.
Ồ, dường như bọn họ cho rằng, tiếng trẻ em khóc lóc quái gở kia là thứ đã dẫn dụ tang thi.
Bạch Lạp Sa không quan tâm lắm thái độ của đoàn đội nữ chủ, nhanh chóng chạy về xe dỗ dành bé con kia.
Quả nhiên, vừa được cô ôm vào lòng một cái..
Đứa bé bèn ngưng khóc luôn...
Bé chớp chớp đôi mắt đen láy...
Rồi kêu "í ẹ" hai tiếng thiệt đáng yêu!
"Cưng à!" Cô tháo bao kiếm katana xuống, đeo lên cái địu em bé lên người.
Sau đó để cho bé cưng ngồi lên cái địu sau lưng.
Bạch Lạp Sa mỉm cười, rút kiếm ra: "Ngoan ngoãn nha."
"Ya..." Đứa bé bật ra một tiếng, nghe lời và vùi cái đầu nhỏ của mình vào bờ lưng mềm mại của bé Sa.
Dứt lời, cô liền nghiêng đầu.
Không mơ hồ như mấy phút trước nữa...
Tiếng bước chân của đám tang thi đã rầm rộ hơn rồi...
Nha, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489622/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.