Khoảnh khắc đầu tiên gã có ý thức...
Gã nhìn vào người đàn ông tự xưng "ba" trước mặt.
Ông ta tự giới thiệu, ông là kẻ sáng lập ra gã.
Cuộc đời ngắn ngủn của 002 bắt đầu từ đó.
Người xưng "ba" kia dạy gã cách phản ứng, cách nói chuyện, cách ăn uống...
Ông dạy gã bản năng một con người nên có.
Và còn cả những lần bị ép phải nằm bẹp dí trên chiếc bàn phẫu thuật lạnh băng...
Chịu đựng những cơn đau thấu xương thấu cốt kia nữa...
Đó là vòng quay cuộc sống của gã...
Không có ánh sáng mặt trời...
Không có giao tiếp với thế giới bên ngoài...
Điều kì lạ là, gã cảm thấy mọi chuyện như thế rất bình thường.
Mỗi ngày ăn một liều thuốc, chẳng biết rõ thứ đó là thuốc gì...
Chuyện này có gì kì quái ư?
Một người, khi không nhìn được màu sắc thế giới ngoài kia như thế nào, họ vĩnh viễn sẽ không sao hiểu nổi cuộc sống của một con người bình thường ra sao.
"Cậu muốn tên là gì? Ta có thể cho cậu một cái tên!" Một ngày, người ba nọ chắp tay đi quanh phòng giam...
Ông ta mở miệng tươi cười, giọng điệu như thế bố thí, như thể ban ân ban phước cho một tên ăn mày nghèo nàn.
"Tên sao?" 002 nghiêng đầu: "Tên như thế nào?"
Gã không phải kẻ giỏi chữ nghĩa...
Nào biết nên đặt cái tên gì.
Người ba của gã nhìn vẻ mặt gã mù mờ, cũng chỉ đành để chính mình ra tay: "Thế để ta đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489578/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.