Nhớ lại hắn từng phát sinh quan hệ mập mờ với người trước mặt, Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng dời mắt đi, trên mặt cũng có vài phần xấu hổ. 
Lanser ở bên cạnh xem như không thấy, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. 
Hình như y không để ý mình có gì khác thường, Ngu Tiểu Mạc âm thầm thở phào một hơi. 
Có thể Lanser tiếp cận hắn cũng không phải xuất phát từ nguyên nhân như hắn nghĩ, chỉ là bởi vì đối với vai chính, hắn là người quan trọng, mà nhiệm vụ của Lanser chính là kéo giá trị cừu hận của vai chính, cho nên y mới tiếp cận mình, diễn một tuồng kịch cho vai chính xem. 
Chỉ là vì kích động vai chính mà thôi. 
Tìm cho mình lý do này, dù cho trong lòng có do dự đi nữa cũng bị ép xuống. Lúc Ngu Tiểu Mạc nhìn về Lanser thì, ánh mắt đã không còn xấu hổ như vừa rồi. 
"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" 
"Trở về thủ đô." 
Lanser nói: "Vai chính sẽ truy đuổi sang đây. Em ở nơi đó sẽ thấy được hắn." 
Ngu Tiểu Mạc gật đầu, không có cự tuyệt. 
Lanser xoay người đi rồi trở về, cầm lấy rượu vang đỏ trên bàn. 
Chất lỏng đỏ thẫm rót vào trong ly rượu chân cao, Lanser cầm hai ly rượu đi tới trước mặt Ngu Tiểu Mạc, đem một cái ly đưa cho hắn: "Nếu đã biết chúng ta có thể trở thành đồng minh, không bằng liền giới thiệu lại một lần nữa đi." 
Ngu Tiểu Mạc chần chờ, không nhận lấy ly rượu kia: "Tôi không uống rượu..." 
Lanser cũng không miễn cưỡng hắn, đem ly rượu nhẹ nhàng đặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chi-vai-ac-luon-khong-biet-xau-ho/762496/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.