Tiêu Dao đội.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Lão đại, bây giờ bảo vật huynh giữ đi.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Sao không để tiểu sư muội của chúng ta giữ đi, con gái giữ đồ thường cẩn thận hơn đàn ông chúng ta.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Cũng được, lão đại thấy sao.
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Tùy.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Tiểu sư muội, bảo vật này cô phảo giữ cẩn thận đó.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Ừ.
Sau cuộc chiến đó, thì tất cả mọi người đều đồng nhất gọi Tĩnh Hạ là tiểu sư muội, mặc dù họ không biết cô bao nhiêu tuổi.
Sau khi Thiên Sơn Vấn gửi đồ cho cô, cô liền nhắn lại với họ.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Hiện tại ta có việc, ta off trước đây.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Được, tí nữa gặp.
Tĩnh Hạ sau khi thoát game liền gập máy tính lại, lười biếng tựa vào lưng ghế, có chút xoa xoa thái dương.
Ngồi lâu quá có chút mỏi mắt.
Cô nhắm mắt, hơi ngả đầu ra sau, ánh nắng lẻn vào khe cửa chiếu sáng vào căn phòng, làm căn phòng vốn có hơi khí lạnh không khỏi tăng thêm chút ấm áp.
Gương mặt trắng nõn của cô gái giờ đây hiện lên tia an tĩnh.
Một lúc sau, cô đứng dậy, thay quần áo đi ra khỏi nhà.
Nguyên chủ tuy là trạch nữ nhưng tiền trong tài khoản cũng không ít.
Cha mẹ cô gặp tai nạn cho nên đã mất, tài sản của họ để lại cho cô cũng đủ cô sống an nhàn đến hết đời.
Vậy nên khi nguyên chủ học hết đại học cũng không đi kiếm việc làm mà chỉ ở nhà chơi game.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-boss-phan-dien-nghich-tap-ai-dam-tranh-phong/749852/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.