Phòng học trở nên yên tĩnh.
Tĩnh Hạ hiện tại vừa quay đầu ra ngoài cửa sổ vừa ăn.
Động tác ăn tuy chậm rãi nhưng cũng không kém phần phóng khoáng.
Cô lười biếng bắt chéo chân tựa vào lưng ghế, một tay đặt lên bàn gõ gõ, một bên cầm đồ ăn đưa vào miệng.
Vẻ mặt cô thờ ơ nhìn ra ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu vào nửa bên mặt của cô, làm gương mặt vốn lạnh nhạt không khỏi hiện lên một tia ấm áp.
Mọi người không thể không công nhận.
Có một loại cảm giác soái!
Thẩm Nguyên quay xuống đang định nói gì, ánh mắt đụng phải tầm mắt của Sở Tiếu Tiếu, hắn không khỏi hơi đỏ mặt quay đầu, quên mất mình đang định nói gì.
Đột nhiên có một người xông vào lớp, giọng điệu chất vấn:" Lăng Tĩnh Hạ, tại sao hôm nay Bạch Băng không đi học, cô làm gì cô ấy rồi?".
Mọi người nghe thấy vậy, không khỏi có chút hứng thú nghe ngóng.
Tĩnh Hạ miễn cưỡng liếc mắt nhìn Lăng Du " Cô ta ở đâu sao tôi biết được".
"Chắc chắn là cô làm gì cô ấy rồi".
Lăng Du hôm nay không thấy Mộ Bạch Băng đến, lại nhớ đến chuyện hôm trước, trong lòng càng đinh ninh chuyện này chắc chắn là cô làm.
Tĩnh Hạ không khỏi cười cợt " Lăng thiếu gia, phiền cậu lần sau đến tìm tôi thì hãy lắp não vào, hay là cậu đã quên những gì tôi nói rồi?".
Hắn không đi tìm nữ chính của hắn, đến tìm ta làm gì?
Ta là bảo mẫu của cô ta sao?
"Chết tiệt, nếu như Bạch Băng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-boss-phan-dien-nghich-tap-ai-dam-tranh-phong/749842/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.