Edt: Nhan
Trở lại căn nhà ở ngoại ô, Khúc Yên trông coi Hạ Tư Viêm, nhìn hắn tự tiêm thuốc.
Sau đó Hạ Tư Viêm mê man ngủ mất.
Khúc Yên nằm xuống bên cạnh, nghiêng người ôm lấy hắn, hạ thấp giọng: “A Viêm, số anh ở tận thế quá khổ. Em muốn cho anh những viên kẹo ngọt ngào nhất, để từ nay về sau anh đều không cảm thấy chua chát nữa.”
Không phải kẹo để bỏ vào miệng mà là sự ngọt ngào trong lòng.
Cô nhẹ nhàng hôn hắn, thầm nói trong lòng.
Ngủ đến nửa đêm, lỗ kim tiêm trên tay Hạ Tư Viêm bắt đầu chảy máu.
Màu càng ngày càng nhiều, lỗ càng lúc càng lớn, giống như phá vỡ một cái động lớn, muốn rút hết máu trong người hắn ra.
“A Viêm?!”
Khúc Yên chợt giật mình tỉnh giấc, khẽ vươn tay mò tới lòng bàn tay ướt át toàn máu.
“Đừng sợ, anh không chết.” Hạ Tư Viêm tỉnh lại sớm hơn cô, ngồi dựa vào đầu giường, tùy ý để máu chảy xuôi xuống.
Khuôn mặt tuấn tú trong đêm tối lộ ra vẻ nặng nề...
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào chiếu sáng đôi mắt đẹp đẽ mê người của hắn.
“Anh chắc chắn chưa?” Khúc Yên nghiêng người ôm lấy bên không chảy máu, hốc mắt ửng đỏ.
“Có thể rửa sạch dòng máu của cha mẹ cầm thú kia, anh cảm thấy rất sạch sẽ.” Hạ Tư Viêm hơi cúi đầu hôn trán cô, trầm giọng nói: “Có lẽ kiếp trước anh không đuổi cùng giết tận là bởi vì sâu trong trái tim anh vẫn khát vọng tình thân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/3331496/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.