Edt: Nhan
“Bảy năm đó......” Khúc Yên suy nghĩ nên trả lời thế nào mới hợp lý: “Em trốn ở một chốn yên vui*, không có chiến tranh, không có zombie.”
*gốc là thế ngoại đào viên: chốn yên vui, chốn Đào Nguyên, bồng lai tiên cảnh, thiên đường.
“Nói dối!” Hạ Tư Viêm không hài lòng, cúi đầu khẽ cắn môi cô, nói: “Sao có thể không có zombie? Tận thế đã mười năm, zombie tung hoành, động vật dị biến, khắp nơi đều có xung đột, nơi đó ở đâu ra?”
“Em nói có thì là có.” Khúc Yên tính chơi xấu: “Nếu anh không tin em thì đừng có hỏi.”
“Em không nói thật một lần, anh sẽ hôn em một lần, cho đến khi em chịu thành thật trả lời anh tất cả vấn đề mới thôi.” Hạ Tư Viêm áp vào môi cô, dùng lưỡi xâm nhập dò xét.
Những hình ảnh phức tạp cứ tuôn trào trong tâm trí hắn.
Hỗn loạn.
Có cảnh hắn quấn quýt bên cô. Có cảnh hắn lẻ loi một mình trong ký túc xá.
Còn có cảnh bảy năm sau, khi hắn gặp lại cô......
“Yên Yên......” Hắn vừa hôn vừa thấp giọng gọi tên cô: “Là em đúng không? Em chính là người con gái trong giấc mơ của anh, đúng không?”
Bây giờ tâm trí hắn đã có chút rối loạn, cả cơ thể nóng bỏng.
Nhưng linh cảm trong bóng tối lại nói cho hắn biết người hắn đang hôn bây giờ chính là cô gái mà hắn vốn tưởng rằng chỉ là hư vô mờ ảo, không thể chạm tới trong giấc mơ.
“Anh nói có thì là có.” Khúc Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/3331479/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.