Hạ Tư Viêm nghe thấy ngoài cửa có tiếng "A" đầy sợ hãi.
Thần kinh hắn căng thẳng, cầm súng xông ra ngoài.
Quả nhiên, một con zombie cắn cổ Khúc Yên, đang cố xé rách.
Hắn lập tức bắn vào đầu zombie, chất lỏng màu xanh lá bắn tung tóe.
"A a a......" Khúc Yên tùy ý kêu lên.
Cô bị đau là thật, hơn nữa chất lỏng màu xanh lá đáng ghét kia bắn khắp nơi, cô buồn nôn!
"Đi vào nhà!" Hạ Tư Viêm nắm tay cô kéo về nhà, "Cầu thang còn có zombie đang lên!"
Hắn khóa kín cửa.
Tiếp đó xem xét vết thương trên cổ Khúc Yên.
Không quá nặng nhưng không ngừng chảy máu.
"Tôi sát trùng rồi băng bó giúp cô trước." Hạ Tư Viêm lấy hòm thuốc ra, bắt tay vào xử lý vết thương của cô.
Khúc Yên đau đến rít lên.
Cô vừa nhịn đau vừa nói: "Đội trưởng Hạ, theo mấy tiểu thuyết tận thế bình thường tôi hay đọc, sau khi bị zombie cắn, nếu không thức tỉnh dị năng thì sẽ bị nhiễm virus. Đường Minh Diệu kia cũng đã thức tỉnh dị năng. Không biết vận khí của tôi như thế nào."
"Cô sẽ thức tỉnh dị năng." Hạ Tư Viêm thản nhiên nói.
Không để ý thì sợ rằng không biết hắn đang an ủi cô.
"Nhỡ...... tôi biến thành zombie thì sao?"
"Vậy tôi ném cô ra."
Khúc Yên chu mỏ: "Được, rất phù hợp với tác phong làm việc của đội trưởng Hạ."
Cũng tốt, không đến mức diễn lại tình tiết máu chó trong thế giới trước.
"Vết thương đã băng bó kỹ, cô ngồi nghỉ ngơi đi." Hạ Tư Viêm không đuổi cô đi nữa.
"Tôi hơi đói." Khúc Yên nghe thấy bụng mình reo lên.
Bận rộn cả ngày, không có thời gian ăn cơm.
Tuy nhiên cô trữ rất nhiều đồ ăn trong không gian tùy thân.
Nhưng bây giờ cô chưa thức tỉnh dị năng, không tiện bại lộ không gian, thế là nhân tiện hỏi luôn: "Đội trưởng Hạ, trong nhà tôi có rất nhiều mì tôm. Tranh thủ lúc tôi còn sống, không bằng sang nhà tôi, tôi mời anh ăn một bữa?"
Hạ Tư Viêm liếc nhìn cô một cái, thấy cô đói đến phát thèm mà liếm liếm môi, gật đầu nói: "Được."
Hắn đi trước cô, một tay cầm súng, một tay nắm chặt tay cô, cẩn thận đề phòng.
Nhà hai người đối diện nhau, lúc này không có zombie qua lại, có thể an toàn vào nhà Khúc Yên.
"Vẫn là nhà mình thoải mái nhất!" Khúc Yên thoải mái thở phào.
Xem kìa!
Khắp phòng khách toàn thùng quần áo và nước đóng chai, còn có không ít túi đồ ăn vặt, thậm chí ngay cả máy phát điện gia dụng cũng có mấy cái!
Xa xỉ không xa hoa!*
*xa xỉ là tốn nhiều tiền mà không thật cần thiết hoặc chưa thật cần thiết, xa hoa là sang trọng một cách hoang phí, cốt để phô trương.
"Hình như bị cúp điện rồi, vừa nãy chắc là anh tắm bằng nước dự trữ." Khúc Yên mở đèn không được, quả nhiên là mất điện.
Cô bật máy phát điện lên để đun nước nấu mì.
"Đội trưởng Hạ, mì thịt bò dưa muối được không?" Cô lấy ra hai gói mì tôm, nói: "Tôi thích ăn vị này nhất."
Ánh mắt Hạ Tư Viêm thâm trầm nhìn gói mì tôm.
Trong mơ, cô gái kia cũng thích ăn vị này.
"A đúng rồi, tôi nghe nói anh ăn chay, vậy tôi đổi cho anh vị khác." Khúc Yên tìm tới tìm lui, phát hiện mình chỉ mua hai vị.
Một là thịt bò dưa muối, vị còn lại là hải sản.
"Tôi ăn vị này." Hạ Tư Viêm chỉ chỉ vị hải sản.
Trong mơ, cô ấy tham ăn, chiếm hết vị thịt bò dưa muối, dụ dỗ hắn, nói là chắc chắn hắn thích vị hải sản.
Những chi tiết nhỏ trong mơ ấy, hắn đều nhớ rõ.
Nếu nói đây không phải là kiếp trước của hắn, hắn cũng khó mà tin được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]