"Em lại ngây người rồi, mì sẽ nhão đấy." Tư Triệt thấy cô suy nghĩ đến xuất thần liền giúp cô đậy bát mì lại.
Khúc Yên lấy lại tinh thần, nở nụ cười rực rỡ với hắn theo bản năng: "Tư Triệt, chúng ta ăn chung đi."
Nụ cười của cô ngọt ngào, trong lòng Tư Triệt khẽ động, không khỏi đưa tay xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Em ăn đi, anh không thích ăn vị này."
"Anh thích vị hải sản?" Khúc Yên hì hì nở nụ cười, nhớ tới ngày đó ở khu tị nạn, cô muốn độc chiếm vị thịt bò dưa muối.
"Ừ, nên em có thể ăn hết."
"Vậy em ăn đây."
Khúc Yên xắn tay áo lên, tràn đầy phấn khởi mở bình dấm, đổ một ít vào, quấy quấy rồi bắt đầu ăn.
Tư Triệt ở bên cạnh nhìn cô ăn vô cùng thỏa mãn, đáy lòng lướt qua cảm giác mềm mại.
Bây giờ hắn đã đủ cường đại.
Nếu như hắn muốn ép cô ở lại bên mình, không ai có thể ngăn cản.
Cứ nhốt cô cả một đời như vậy, thật ra cũng không có gì là không thể.
Khúc Yên ăn xong liền thấy Giang Từ dẫn người tới sửa cửa.
"Yên Yên, em ra đây một chút." Giang Từ thấy có cơ hội, thừa dịp Tư Triệt vào phòng vệ sinh, vội vàng nói.
"Được." Khúc Yên đi ra một góc hành lang cùng hắn.
Giang Từ thấy trong mắt cô có chút phức tạp, thở dài nói: "Quà sinh nhật mà em để lại cho anh lúc trước, mấy khẩu súng kia, về sau thật sự từng cứu mạng anh. Anh không có tư cách xen vào quan hệ rối rắm giữa em và A Triệt, nhưng mà, anh cũng không muốn em bị A Triệt giết chết, cũng không muốn A Triệt bị em tổn thương lần nữa."
Khúc Yên gật đầu một cái, tỏ vẻ đã hiểu, tiếp đó hỏi: "Anh Từ, mấy năm nay anh có cảm mến cô gái nào không?"
Giang Từ xùy một tiếng: "Yêu đương gì chứ? Anh giết zombie thăng cấp dị năng còn chưa đủ mệt sao?"
Khúc Yên: "......"
Như vậy xem ra tuyến tình cảm của kịch bản hoàn toàn đi lệch hướng rồi.
Nam phụ cũng không thích nữ chính.
"Yên Yên, em cứ nói thẳng đi. Em có muốn trốn không? Anh có thể giúp em." Kể từ khi Giang Từ được Nguyễn Đường thông báo rằng Khúc Yên đã bị Tư Triệt tìm thấy, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng ra kết luận --
Bảo vệ anh em mới là điều tất yếu!
Hắn nhất định phải bảo vệ A Triệt, nghĩ biện pháp tiễn Khúc Yên đi!
"Trốn? Không, em không trốn." Khúc Yên lắc đầu từ chối, "Em muốn ở lại. Mặc kệ Tư Triệt dự định báo thù kiểu gì, em đều chấp nhận. Trước kia em buộc anh ấy tiến vào bầy zombie, bây giờ nên đến phiên em bị ném vào trong chúng rồi."
"Việc gì em phải làm thế......"
"Em nhất định phải ở lại." Khúc Yên rất kiên quyết.
Lúc cô nói những lời này, Tư Triệt đang ở trong phòng, nghe thanh âm của cô.
Sau khi dị năng của hắn tiến hóa, thị lực cùng thính lực đều vượt qua người bình thường. Mỗi câu cô nói đều có thể lọt vào tai hắn.
"Em ở lại là để A Triệt trả thù?" Giang Từ không thể nào hiểu được logic của cô, "Em hối hận vì trước kia đối xử với hắn như vậy hay là còn muốn chơi trò gì nữa?"
Không thể trách hắn suy nghĩ nhiều, ban đầu là chính miệng cô nói, yêu cho vui mà thôi.
"Em không hối hận."
Nếu trước đây cô không làm như vậy, Tư Triệt sẽ không thể bộc phát, thậm chí sẽ bị gạt bỏ.
"Vậy em......"
"Anh Từ, anh giúp em khuyên Tư Triệt, có thù nên báo, đừng nương tay." Khúc Yên hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng nói, "Em từng tổn thương anh ấy là thật, anh ấy trả thù, em mới có thể yên lòng."
"Ngay cả khi hắn giết em, em cũng không quan tâm?"
"Đúng, tốt nhất nên giết em đi."
Tư Triệt nghe đến đó, đột nhiên giật mình.
Cô thật sự muốn chết?
Vì sao?
Trong đầu Tư Triệt thoáng qua ký ức bảy năm trước, khi còn chưa đến kho hàng đó, mấy ngày cuối cô ấy cực kì dính người, xin nghỉ để ở bên hắn cả ngày lẫn đêm.
Mấy năm nay không phải hắn chưa từng hi vọng xa vời, nếu như hết thảy chỉ là hiểu lầm, nếu như cô có nỗi khổ tâm......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]