Khúc Yên nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang lái về phía cô.
Tốc độ rất nhanh, giống như muốn đâm cô vậy.
Cô vội vàng chạy sang bên cạnh để tránh, chiếc xe kia đột nhiên phanh lại, dừng trước mặt cô.
Khúc Yên không để ý tới chiếc xe đó, quay người bắn băng đao về phía con zombie vẫn đang đuổi theo không ngừng.
Còn may là đạo cụ xạ thủ của cô vẫn còn, một đao chuẩn xác găm vào mi tâm, oanh một tiếng, băng vỡ tan.
Zombie hét lên rồi ngã gục.
Khúc Yên thở dài một hơi, bây giờ giết một con zombie đã tốn sức như thế, cô bỏ qua bảy năm, quả nhiên không phải thời gian vô ích.
Người trong xe lúc này đã mở cửa đi xuống.
"Cô, cô là......" Nguyễn Đường cực kỳ kinh ngạc, chỉ tay vào Khúc Yên, "Cô là Yên Yên?"
Bảy năm, Yên Yên biến mất bảy năm, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Đã vậy còn quá đúng dịp, ngẫu nhiên gặp bọn họ?
Nguyễn Đường vô thức quay đầu nhìn Tư Triệt.
Tư Triệt bước nhanh đến phía trước, bắt được cổ tay cô gái, bỗng nhiên xoay cô một vòng, mặt đối mặt nhìn chằm chằm cô.
Hắn thấy rõ khuôn mặt cô, mắt đen chấn động dữ dội.
"A Triệt?!" Lúc này Khúc Yên mới phát hiện trong xe đều là người quen.
"Quả thật là em --" Tư Triệt càng dùng sức nắm chặt cổ tay cô, gắt gao nắm trong lòng bàn tay.
"Ừ, là em......" Khúc Yên giật giật tay nhưng không rút lại được.
Lực đạo của hắn rất lớn, dường như muốn bóp nát cổ tay cô.
"Mấy năm nay em --" Giọng Tư Triệt khàn khàn lạnh lẽo, hung ác nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ phảng phất như không trải qua bất kỳ sóng gió nào, "Trốn ở cống rãnh nào vậy? Sợ bị anh tìm được sao?"
"Không quan trọng nữa rồi, dù sao cũng đã bị anh tìm thấy." Khúc Yên ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng như tuyết, "Nếu anh hận em vì trước đây đã vứt bỏ anh, vậy thì bóp chết em đi."
Tư Triệt cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên buông lỏng cổ tay cô ra.
Khúc Yên kinh ngạc nhìn hắn, vì sao không báo thù ?
Nguyễn Đường đứng bên cạnh vẫn luôm nơm nớp lo sợ, mở miệng nói: "A Triệt, em nghe nói ngày đó Yên Yên...... Nhốt anh trong kho hàng đầy rẫy zombie. Là cô ấy không đúng, nhưng mà anh đừng giết cô ấy, anh thả cô ấy đi đi."
Khúc Yên liếc mắt nhìn Nguyễn Đường, lại nhìn Tư Triệt một chút.
Hai người bọn họ đã thành đôi?
Là người yêu?
"Lên xe." Tư Triệt không để ý Nguyễn Đường, chỉ vào ghế lái phụ, nói với Khúc Yên, "Em ngồi đó."
"A......" Khúc Yên không rõ ràng lắm, ngoan ngoãn lên xe.
"Tử Việt, hai người ngồi phía sau." Tư Triệt nhàn nhạt phân phó một câu rồi trở lại ghế lái.
Nguyễn Tử Việt càng lúc càng mơ hồ, nhưng cũng không hỏi nhiều, kéo Nguyễn Đường ngồi chung ở ghế sau.
Nguyễn Đường cắn môi, trong lòng lo lắng bất an.
Vì sao A Triệt không nổi giận?
Hắn không báo thù, cũng không thả Yên Yên đi, rốt cuộc muốn làm gì?
Cô chăm sóc hắn ròng rã bảy năm, nghĩ đủ biện pháp, tìm mọi lý do để làm được nhiệm vụ cùng hắn.
Thậm chí để có thể phối hợp với dị năng cường đại của hắn mà cô liều mạng thăng cấp, một ngày cũng không dám buông lỏng.
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng như vậy.
Cô không nhìn thấu trái tim hắn, đến hôm nay cũng không hiểu hắn đang suy nghĩ gì. Hắn mang Yên Yên về, chẳng lẽ muốn tha thứ cho cô ấy sao?
Không, không có khả năng.
Sự phản bội đáng sợ như vậy, A Triệt sẽ không quên.
Lúc này Khúc Yên cũng có chút không hiểu, cô ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, quay mặt nhìn Tư Triệt --
So với bảy năm trước, hắn càng thêm anh tuấn bất phàm, cởi bỏ sự ngây ngô thời thiếu niên, quanh thân là nhuệ khí sắc bén.
Hắn mặc áo len màu đen, giặt nhiều đến nỗi trông rất cũ, hình như là áo len mà cô để lại lúc trước.
Hắn không nhìn cô, thần sắc lạnh nhạt, tay cầm tay lái, chăm chú nhìn phía trước.
Góc cạnh khuôn mặt sắc như mài, lạnh lẽo lại ưa nhìn, sóng mũi cao, lông mi đen dài, môi mỏng quyến rũ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]