"Yên Yên! A Triệt! Chúng ta rút lui!" Giang Từ cách đó không xa, thấy thế liền nghiêm nghị hô to, "Mau! Tất cả mọi người! Rút về xe!"
Hắn nhìn Khúc Yên còn đứng bên trong, xông lên kéo cổ tay cô, "Đi! A Triệt -- Bây giờ tôi dùng dị năng ngăn cản một đợt zombie bên cạnh cậu, cậu thừa cơ chạy trốn, chúng ta phải lập tức trở về xe!"
Giang Từ đưa tay ngưng tụ chùm lôi lớn, chỉ cần đánh ra một kích này thì có thể đánh lui một nhóm zombie trong thời gian ngắn, giúp Tư Triệt đi ra.
Nhưng, hắn vừa mới ngưng tụ dị năng lại, bỗng nhiên bị người ta giữ lấy tay.
Giang Từ sửng sốt một chút.
Yên Yên?
Cô ấy muốn làm gì?
"A Triệt, anh chạy vào bên trong cửa sắt đi." Khúc Yên chỉ vào cửa sắt vừa mở kia.
Tư Triệt bị vây hãm trong đống zombie, bây giờ chỉ có thể dùng dị năng hệ hỏa yếu ớt của bản thân để thắp lên những ngọn lửa nhỏ lượn lờ quanh người.
Chút lửa ấy chỉ dọa được mấy zombie cấp thấp.
Vai hắn đã bị một zombie cao cấp cắn mất một miếng thịt.
Hắn đau đến toát mồ hôi lạnh nhưng không phát ra tiếng, cất giọng trả lời: "Được!"
Hắn không cần nghĩ ngợi, cũng không hoài nghi.
Hắn dùng nỏ mà Khúc Yên cho hắn để bắn chết zombie phía trước, khó khăn chen vào trong, từng bước một đi vào bên trong cửa sắt.
Phần lớn zombie đều đi theo hắn.
Vừa đến không gian chật hẹp, tình trạng của Tư Triệt lại càng thảm hơn, bốn hướng không di chuyển được, sau lưng và trên đùi hắn còn có mấy con zombie đang điên cuồng gặm nhấm.
Máu tươi tràn ra khắp nơi, từng khối thịt rơi vãi, mùi máu kích thích đám zombie, chúng khặc khặc kêu gào, tìm kiếm chỗ có đồ ăn.
"Yên Yên! Em gọi cậu ta vào trong đó làm gì?!" Đây là lần đầu tiên Giang Từ trông thấy tình huống bi thảm của 'thịt Đường Tăng', dạ dày cồn cào muốn ói.
Khúc Yên không để ý tới hắn, đi về phía cửa sắt, nắm tay nắm cửa.
Cô ngước mắt, nói khẽ với Tư Triệt: "A Triệt, anh ở lại đây đi. Làm thế thì những người khác cũng sẽ được an toàn."
Sắc mặt Tư Triệt tái nhợt, trắng như tuyết, mồ hôi chảy như mưa, hắn cau mày, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bã.
Là tự hắn quyết định muốn bảo vệ cô.
Nhưng mà, chính tai nghe thấy cô nói như vậy, lòng hắn vẫn biết đau.
"Yên Yên! Em điên rồi sao!" Giang Từ khó tin xông tới, "Anh có thể giúp A Triệt ra!"
"Anh cứu hắn ra, zombie cũng sẽ đi ra." Ngữ khí Khúc Yên bình tĩnh, thậm chí có chút vô tình.
"Không được! Cậu ta cũng là đồng đội của anh, anh mặc kệ, phải liều một phen!" Giang Từ nhìn không nổi, lần nữa giơ tay lên muốn ngưng kết dị năng.
Khúc Yên cắt ngang hắn, lạnh lùng nói: "Không phải tác dụng của hắn là hấp dẫn zombie sao?"
Giang Từ kinh ngạc nhìn Khúc Yên: "Em nói gì? Mặc dù cậu ta muốn làm như thế, nhưng sao em có thể......"
Sao có thể vô tình như vậy?!
Thậm chí ngay cả một chút không đành lòng cũng không có?
Khúc Yên cụp mắt xuống, tiếp tục nói: "Hắn chỉ có tác dụng như thế thôi."
Giang Từ ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ, em không thích cậu ta sao?"
Khúc Yên mấp máy môi.
Tiểu Thất tiếp tục đọc lời thoại trong đầu cô: "Kí chủ, bây giờ ngài phải nói, ' Mạt thế còn nói yêu hay không yêu gì chứ, chỉ xem có giá trị hay không thôi '."
Khúc Yên lặp lại câu này một lần.
Giang Từ đã kinh ngạc đến há hốc mồm.
Là hắn nhìn nhầm người?
Yên Yên lại là loại nữ nhân ích kỷ máu lạnh này?
Không, người thực sự nhìn nhầm là thằng nhóc Tư Triệt kia!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]