Chương trước
Chương sau
Edt : Nhan

Ban đêm.

Khúc Yên hấp thụ tinh hạch cấp ba trước, phản ứng không lớn lắm.

Cô chờ đến lúc hoàn toàn hấp thụ rồi mới dùng tới tinh hạch cấp 4.

"Thật ra cô không cần hấp thụ hết hai loại tinh hạch trong một lần như vậy." Tư Triệt ngồi ở bên cạnh cô, nhàn nhạt mở miệng nói.

Cách này rủi ro tương đối cao, có lẽ sẽ hôn mê rất lâu.

"Tôi muốn nhanh chóng thăng cấp, đến lúc đó mới có thể loại bỏ thuốc ức chế cho anh." Khúc Yên nằm xuống, lấy chăn che người lại.

Cô quen thuộc gối đầu lên trên đùi hắn, "Cho tôi mượn gối một chút. Đợi lát nữa tôi mê man, phải làm phiền anh gác đêm rồi. Nếu có người đến cướp vật tư trong túi của tôi, anh liền cho bọn họ, không cần liều mạng."

"Được." Tư Triệt bình thản gật đầu.

"Vậy tôi ngủ đây...... Đau đầu quá......" Khúc Yên xoay người, âm thanh trong miệng càng ngày càng nhỏ, "Tư Triệt, tôi giấu thanh đao ở góc tường, anh bảo vệ tốt bản thân......"

Cô rất nhanh rơi vào hôn mê.

Tư Triệt cảm thấy sau gáy nóng lên lúc cô gối lên đùi hắn, khuôn mặt nhỏ dần đỏ hồng...

Hắn đưa tay sờ lên trán cô, nóng rực.

"Lòng can đảm cũng rất lớn." Hắn thấp giọng.

Cứ như vậy giao tính mạng của cô cho một tên phế vật không phải người thân cũng không phải bạn bè như hắn.

Nếu thật sự có người tới giật đồ, hắn căn bản không đánh lại nổi.

......

Khúc Yên mê man đến nửa đêm cũng không tỉnh lại lần nào.

Tư Triệt ngồi dựa vào bên tường, không nhắm mắt.

Xa xa, vài bóng người trong màn đêm đang đi về phía bọn họ.

"Đại ca, buổi sáng em thật sự nhìn thấy cô gái kia đánh zombie, nhặt được tinh hạch. Lúc này chắc chắn cô ta đang thăng cấp. Em còn quan sát thấy cô ta có một túi đồ lớn, bên trong chắc có rất nhiều vật tư."

Mấy tên đàn ông kia nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Thính lực của Tư Triệt rất tốt, nghe rõ ràng --

Quả nhiên như cô dự liệu, có người tới cướp vật tư.

"Này! Thằng kia, giao đồ ra!"

Bốn người đàn ông đi đến bên ngoài xưởng xe đạp cũ, mỗi người cầm một con dao phay, hung thần ác sát quát Tư triệt.

"Túi ở chỗ này, các người tự lấy đi." Tư Triệt ôm lấy Khúc Yên lùi vào một góc.

"Mày cũng thức thời đấy!" Gã dẫn đầu đi vào, cầm túi lên, mở khóa ra, liếc mắt nhìn bên trong, vui mừng nói, "Tất cả đều là thức ăn nước uống! Quá tốt rồi!"

"Đại ca, có thật không?" Một người khác có vóc dáng vạm vỡ theo vào, cũng nhìn trong túi một chút, tiếp đó nhìn về phía Tư Triệt, "Bọn mày còn đồ tốt gì, giao hết ra đây!"

"Không có." Thần sắc Tư Triệt lạnh nhạt, cô gái trong ngực hắn vẫn ngủ, hai gò má đỏ tươi như đào, xinh đẹp khiến người thèm nhỏ dãi.

Gã đàn ông vạm vỡ lấy đèn pin chiếu trên mặt Khúc Yên, không khỏi phát ra âm thanh nuốt nước miếng hèn mọn: "Cô gái xinh đẹp như vậy, hiếm có khó tìm."

Hắn giơ dao uy hiếp Tư Triệt, "Giao nó ra, ông đây cho mày một đường sống."

Tư Triệt chậm rãi nheo mắt lại, hàn quang khẽ động, tỉnh táo phân tích: "Các người đi ra ngoài cần mang dao để phòng thân, chứng minh căn bản không thức tỉnh dị năng. Mạt thế tàn khốc, các người hẳn đã sớm lĩnh giáo rồi. Thân là người không có thiên phú lại không có năng lực, tôi khuyên các người tốt nhất đừng quá tham lam. Các người chưa chắc đã chịu nổi sự trả thù của người có dị năng cao cấp."

"Tao nhổ vào!" Tên vạm vỡ phun một bãi nước miếng, tức giận nói, "Tao thấy mày cũng không có dị năng, dựa vào cái gì mà đòi dạy đời tao? Con nhóc trong ngực mày có là cao thủ thì làm sao? Bố mày hiếp xong giết thì ngay cả cơ hội để trả thù nó cũng đếch có!"

"Đã như vậy thì tôi khuyên nữa." Tư Triệt quay người, nhẹ nhàng để Khúc Yên xuống đất.

Hắn cầm chặt thanh đao mà Khúc Yên để cho hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.