Đội ngũ lần này có mười người, đều là cao thủ cấp 5 trong căn cứ.
Mọi người ngồi chung một chiếc xe quân dụng lớn.
Tư Triệt bị người ta trói mang tới, ném lên xe giống hàng hóa.
Khúc Yên an vị ngồi một bên, bất động thanh sắc chớp chớp mắt nhìn Tư Triệt.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt tái nhợt của thiếu niên lại đầy vẻ bi quan chán đời.
Hắn như không nhìn thấy cô, nằm cuộn tròn trên mặt đất, yên tĩnh nhắm mắt.
Đến chân núi Nam Sơn, đám người xuống xe.
Kỳ Thiên Qua tự mình giữ Tư Triệt, bắt đầu tìm kiếm dấu vết zombie.
"Anh, anh cẩn thận một chút, sợ rằng zombie cấp 6 sẽ rất lợi hại." Khúc Yên và Khúc Sâm đi cùng một chỗ, nhỏ giọng nói với hắn, "Nếu như tình huống không thích hợp, anh liền rút lui, không cần lấy trứng chọi đá."
Trong nội dung cốt truyện, Khúc Sâm không sống được lâu.
Xem như một pháo hôi không quan trọng lắm.
Ngay cả bị zombie cắn chết ở đâu cũng không đề cập.
"Yên tâm, anh sẽ giữ vững tâm lý. Yên Yên, em đi đằng sau anh đi." Khúc Sâm bảo hộ cô ở sau lưng, hoàn toàn tin tưởng giao phía sau lưng mình cho cô.
"Vâng." Khúc Yên cảnh giác nhìn bốn phía.
Đường lên núi gập ghềnh, bốn phía thần hồn nát thần tính, hình như giữa bóng cây có gì đó đang bay lượn.
"Ở đây!"
Phía trước, Kỳ Thiên Qua hét lớn một tiếng, hắn nắm Tư Triệt, dùng sức đẩy hắn vào giữa đám zombie.
Tay chân Tư Triệt đều bị dây thừng trói chặt, căn bản không có chỗ để né tránh.
Mấy con zombie ngửi được hơi thở loài người, lập tức nhào về phía hắn, cắn vào tay hắn.
Kỳ Thiên Qua thừa cơ giơ súng bắn nổ đầu một con zombie trong đó.
Tiếng súng kinh động mấy zombie khác, bọn chúng buông Tư Triệt ra, quay đầu lao về phía Kỳ Thiên Qua cùng các đội viên khác.
"Yên Yên, em đứng ở chỗ này! Hành sự tùy theo hoàn cảnh!" Khúc Sâm bảo vệ em gái, để cho cô trốn một bên, kích hoạt dị năng của mình, hoàng thổ bao phủ trên mặt đất, bao trùm lên zombie.
Khúc Yên 'nghe lời' trốn ở bên cạnh.
Cô chú ý tình hình của Tư Triệt.
Vừa rồi hắn bị zombie cắn đứt một cánh tay, máu chảy ròng.
Gãy tay vô cùng đau đớn, mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, môi cũng trắng bệch.
Thế nhưng vị trí cánh tay trái bị gãy của hắn đang chậm rãi mọc lại một lần nữa.
"Thật thảm......" Khúc Yên thổn thức ở trong lòng.
Cô vừa nhìn Tư Triệt, vừa quan sát tình huống đám người Khúc Sâm đang đánh nhau.
Bọn họ đang dần tiến vào trong rừng.
Khúc Yên tranh thủ thời gian, cong lưng lại như mèo lặng lẽ tới gần Tư Triệt, đè thấp âm lượng nói: "Anh đừng lên tiếng, tôi cõng anh, chúng ta chạy trốn."
Cô dùng băng đao cắt đứt dây thừng trên tay chân hắn, cõng hắn lên.
Thiếu niên cao và cũng rất gầy.
Khúc Yên thân là cao thủ cấp 5, gần như không cảm giác được trọng lượng của hắn, chỉ cảm thấy như thể da bọc xương, chọc vào lưng cô.
"Về sau tôi chuẩn bị cho anh ít đồ ăn ngon." Bước chân cô nhanh chóng, một bên nhẹ giọng nói, "Ba năm nay chắc chắn anh chưa ăn bữa cơm nào ngon lành. Bây giờ cơ thể vẫn đang phát triển đấy."
Tư Triệt không nói tiếng nào.
Ánh mắt hắn hơi lạnh, đảo qua cổ trắng nõn mảnh khảnh của thiếu nữ.
Nếu như động tác của hắn nhanh thì có thể bẻ gãy cổ cô.
Nhưng làm thế thì có ích lợi gì?
Giết chết cô, vẫn còn những người khác.
"Tư Triệt, anh mười tám tuổi đúng không? Tôi cũng thế, chúng ta bằng tuổi nhau." Khúc Yên cõng hắn chạy vội xuống chân núi, leo lên ghế lái của xe quân dụng, để Tư Triệt ngồi một bên.
Cô vừa nói chuyện vừa cắm chìa khoá để nổ máy xe, "May mà lúc tôi vừa xuống xe liền trộm chìa khoá của người lái xe. Bằng không hai chúng ta không chạy xa được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]