Chương trước
Chương sau
Edt : Nhan

"Hai người lập tức rời khỏi đây cho tôi." Giọng Cố Vân Thâm thanh lãnh, gần như sẽ không thay đổi, "Đêm nay tôi không muốn bị người khác quấy rầy."

A Lương ngay thẳng trung thực, đưa áo khoác cho Cố Vân Thâm rồi rời đi: "Anh Thâm, hẹn gặp lại!"

Khúc Yên lại không đi.

"Khúc Yên, tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?" Cố Vân Thâm nhíu mày, giống như chán ghét nhìn cô, "Nhất định phải khiến tôi nói lời khó nghe thì cô mới chịu đi?"

"Anh cứ việc nói." Khúc Yên lách mình vào cửa, thuận tay khóa lại.

Cố Vân Thâm di chuyển xe lăn dựa vào vách tường, tay phải hung hăng ghìm sau lưng.

Khúc Yên nghiêng người tới gần hắn, hoài nghi trên dưới dò xét hắn: "Cố Vân Thâm, rốt cuộc anh bị sao vậy?"

Quái lạ.

Kì quái đến mức không giống hắn nữa.

"Không có việc gì." Cố Vân Thâm thấy đuổi cô không được, không thể làm gì khác hơn là đổi thành đuổi cô vào phòng, "Em mau trở về phòng ngủ đi."

"Được." Khúc Yên nhìn hắn không chịu nói, dứt khoát nghe lời quay người trở về phòng...

Tất nhiên ép không được thì tạm thời cô không ép.

Chỉ cần người khác không có việc gì là được.

Cố Vân Thâm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, thở dài một hơi, tay nắm dao hơi buông lỏng.

"Chú tư, chú sợ anh tổn thương nữ nhân này như vậy sao?"

Trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên giọng của anh hai Cố Vân Mặc.

"Anh hai, anh có gì bất mãn thì cứ nhằm vào em." Cố Vân Thâm nói ở trong lòng, "Cô ấy chưa từng đắc tội anh, còn đầu tư cho em 10 tỷ, có trợ giúp rất lớn đối với chúng ta."

"A!" Cố Vân Mặc cười lạnh, "Chú thì biết cái gì? Thân phận của cô ta không đơn giản."

"Cô ấy có thân phận gì?"

"Tóm lại, có anh thì không có cô ta." Giọng Cố Vân Mặc càng ngày càng âm trầm, giống như hàn khí tỏa ra từ sâu dưới địa ngục.

Cố Vân Thâm chợt cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí rét lạnh xâm nhập toàn thân, nhất là hai chân.

Khúc Yên từ trong phòng khách cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm, thuận mắt nhìn Cố Vân Thâm còn ở phòng khách.

Bước chân cô đột nhiên dừng lại.

Cố Vân Thâm cầm trong tay......một con dao?

"Cố Vân Thâm, đêm hôm khuya khoắt anh cầm con dao lớn như vậy làm gì?" Khúc Yên giật mình hỏi.

"Chẳng mấy chốc em sẽ biết." Cố Vân Thâm đột nhiên quay đầu, ánh mắt rét lạnh nặng nề, âm u lạnh lẽo dị thường.

Tâm Khúc Yên nhảy một cái!

Cố Vân Thâm lạnh lùng cong khóe môi, không nói hai lời, đẩy xe lăn vội xông tới, giơ tay hung dữ đâm về cô!

Khúc Yên hét lớn một tiếng: "Cố Vân Thâm! Anh tỉnh táo một chút!"

Cố Vân Thâm nghe thấy liền nheo mắt, ánh mắt khẽ động, tay gắt gao dùng lực, liều mạng khống chế động tác.

Hết thảy chỉ phát sinh trong nửa giây, trong chớp mắt, hắn biết chính mình không khống chế nổi sức mạnh kia, chợt cắn răng một cái, cấp tốc xoay cổ tay, hướng về phía mình!

"Yên Nhi, tránh ra!"

Hắn vừa dứt lời, mũi đao nhắm ngay bụng mình, phốc một tiếng, máu bắn tung toé!

"Cố Vân Thâm!" Khúc Yên kinh ngạc mở to mắt.

"Đừng tới đây --" Tay Cố Vân Thâm phát run, mũi dao còn đâm vào bụng, trán hắn toàn mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, giọng khàn khàn, "Em đừng nhúng tay vào, không nên tới gần anh, cách xa một chút."

Khúc Yên bị một màn nguy hiểm lại khó hiểu này lại làm choáng váng.

Có phải đầu óc Cố Vân Thâm có bệnh không?

Rốt cuộc hắn muốn giết cô hay là muốn tự hại mình?!

"Cố Vân Thâm, anh bị thương rồi." Khúc Yên đứng tại chỗ không nhúc nhích, thận trọng nói, "Em giúp anh gọi xe cứu thương có được không?"

"Không cần." Cố Vân Thâm khẽ run tay nắm chặt chuôi dao, trán nổi gân xanh, gắt gao đè nén xúc động muốn rút dao ra giết cô, "Em trở về phòng, khóa kỹ cửa. Anh sẽ tự xử lý vết thương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.