Hắn thật sự không thích cô mặc như vậy ở bên ngoài.
"Loại váy này chỉ thích hợp mặc trong nhà." Hắn lại liếc mắt nhìn gương mặt trang điểm quyến rũ của cô, nói, "Kiểu trang điểm và dịch dung thế này, tốt nhất là đừng dùng."
"Em trang điểm thật sự rất đậm sao?" Khúc Yên sờ mặt mình một cái --
Cô không nhịn được mà hoài nghi bản thân.
Kỹ thuật trang điểm của cô rất tệ sao?
"Ừ." Cố Vân Thâm bất động thanh sắc 'tẩy não' cô, "Thời điểm em không trang điểm là đẹp nhất. Thanh thủy xuất phù dung*, em không trang điểm cũng rất đẹp."
*Thanh thủy xuất phù dung : Hoa sen mọc từ đầm nước trong thanh khiết, có lẽ là chỉ vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết của người con gái?
Khúc Yên nhướng mày nhìn hắn một cái, ồ một tiếng: "Em hiểu rồi, anh không thích em mặc mát mẻ, bị nam nhân khác trông thấy."
Cô cố ý kéo dây áo mỏng manh trên vai xuống một chút.
Ánh mắt Cố Vân Thâm xoay chuyển, váy đỏ này vốn đã thiếu vải, bị kéo một phát như thế, ngực như ẩn như hiện.
Trong chiếc xe phía sau cô, Cố Tử Dục đang nhìn.
"Không được làm loạn!" Lửa giận trong lòng Cố Vân Thâm dâng lên, tay đặt trên tay vịn xe lăn, đứng lên giúp cô kéo lại dây áo.
"Chờ chút!" Khúc Yên thừa cơ bắt lấy tay hắn, đè lên vai mình.
Cố Vân Thâm chỉ thấy cảm giác non mịn trơn mềm trong lòng bàn tay, giật mình một chút.
"Em làm gì vậy?"
Ép hắn ăn đậu hũ sao?
"Tiểu Cố, anh xem --" Khúc Yên dời tầm mắt, nhìn hai chân hắn đang đứng lên, "Anh có thể đứng lên, anh không phát hiện sao?"
Cố Vân Thâm đột nhiên ngẩn người!
Nhưng lập tức cũng cảm giác hai chân mình như nhũn ra, ngồi xuống xe lăn.
"Em cảm thấy......" Khúc Yên hơi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói khẽ, "Chân của anh đã bình phục. Nhưng trong lòng anh có chướng ngại gì đó khiến cho anh không thể đứng lên."
Cố Vân Thâm cụp mắt, che đi vẻ phức tạp dưới đáy mắt.
Trong lòng hắn có chướng ngại?
Nếu thật sự muốn nói thì đó chính là sự tồn tại của anh hai.
Chẳng lẽ là anh hai không muốn hắn khôi phục, không muốn hắn có thể đứng lên?
Dùng cách này để khống chế hắn?
"Dù như thế nào thì cũng là tiến triển đáng mừng." Khúc Yên nhàn nhạt nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu gối hắn, "Anh nhất định sẽ khôi phục hoàn toàn."
Giọng nói của cô ôn nhu, nét mặt tươi cười ngọt ngào.
Trong lòng Cố Vân Thâm kích động, muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô chợt đứng dậy, cười hì hì nói, "Lời thổ lộ của anh, em đã nghe xong. Không còn chuyện gì thì em đi trước."
"Dừng lại!" Cố Vân Thâm hô lên.
"Còn lâu em mới đứng lại." Khúc Yên cong mắt cười nhìn hắn, "Anh có bản lĩnh thì tự mình đứng lên đuổi theo em đi."
Cô nói xong liền chui vào trong xe Cố Tử Dục, "Tử Dục, nhanh, chúng ta đi thôi!"
"Được!" Lần này Cố Tử Dục phản ứng rất nhanh, chân đạp ga, nhanh như chớp lái đi.
A Lương vừa mới lái xe tới, thấy chỉ còn lại một mình ông chủ nhà mình, bối rối hỏi: "Anh Thâm, cô ấy đâu rồi?"
Hai tay Cố Vân Thâm bóp chân, dùng rất nhiều lực gây nên đau đớn.
Đôi chân này, kiếp trước gần như chết lặng.
Bây giờ đúng là khí huyết lưu thông, gần như lành lặn.
Nhưng hắn vẫn không thể đứng lên đuổi theo cô!
Cô gái nhỏ chết tiệt này, nắm được điểm yếu của hắn liền khiêu khích hắn như thế!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]