Khúc Yên cho là hắn tức giận, giải thích: “Anh tin tôi đi, tôi không có ác ý. Bởi vì anh là vị hôn phu cũ của chị kế Thôi Viện Viện của tôi, tôi thấy hình như anh cũng rất ghét tôi...... Cho nên tôi mới không nói cho anh biết thân phận của mình.”
Hôm nay dù có phải dính chặt vào anh thì tôi cũng dính đến khi nào anh bớt giận mới thôi!
Khóe môi Cố Vân Thâm khẽ động.
Cô muốn dây dưa thế nào?
“Anh có còn nhớ không, lúc trước tôi đã nói với anh, có một người đàn ông chặn tôi ở ngoài cửa?” Khúc Yên nói, “Người đó chính là anh. Anh còn khuyên tôi là có rất nhiều tên tra nam. Nếu như bây giờ anh lại nhốt tôi ở ngoài cửa, vậy anh thật sự là tra nam đó!”
Cố Vân Thâm rũ mắt, đáy mắt thoáng qua ý cười.
Thì ra lúc đó hắn mắng chính mình.
“Anh không nói lời nào, vậy tôi coi như anh đồng ý cho tôi vào phòng.” Khúc Yên bước vào phòng ngủ của hắn, nhanh như chớp chạy đến trước bàn, ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ --
Tôi ngồi ì ở chỗ này, anh không nguôi giận, tôi sẽ không đi.
“Cô không chỉ gạt tôi mỗi chuyện này.” Cố Vân Thâm không đuổi cô, không nhanh không chậm nói, “Cô còn gạt tôi, nói cô không yêu đương.”
“A......” Khúc Yên giật mình.
Thật ra cô không lừa hắn.
Cô ở thế giới này thật sự không yêu đương.
Yêu hận tình thù giữa nguyên chủ và bạn trai Lương Tấn cũng không phải chuyện của cô.
“Hửm?” Cố Vân Thâm nhíu mày, hắn nghe không rõ lắm, trong tâm cô đang nghĩ gì?
Cái gì mà ở thế giới này không yêu đương?
“Anh rất để ý cái này sao?” Khúc Yên không thể giải thích quan hệ giữa nguyên chủ và Lương Tấn.
Nguyên chủ bị Lương Tấn dụ dỗ đến mê muội, thật ra từ đầu tới cuối Lương Tấn đều không nhìn trúng nguyên chủ, thậm chí còn khinh thường việc ngủ với cô ấy, nhưng lại lựa chọn Thôi Viện Viện yêu mị.
“Tại sao tôi phải để ý? Chúng ta chỉ là quen qua mạng mà thôi.” Cố Vân Thâm thản nhiên nói.
“Chỉ là quen qua mạng?” Khúc Yên lườm hắn một cái --
Tra nam!
Hắn vừa mới nói hắn thích những cô gái như cô!
Cố Vân Thâm nghe cô mắng hắn ở trong lòng, nhịn không được cúi đầu ho nhẹ một tiếng, nói: “Đã giải thích rõ ràng, cô về phòng ngủ đi.”
Khúc Yên hoài nghi nhìn hắn: “Anh không tức giận? Vậy sau này anh còn nói chuyện phiếm với tôi không?”
Cố Vân Thâm không trả lời.
Khúc Yên liếc túi áo ngủ của hắn một cái, điện thoại hắn ở trong đó.
Cô đưa tay ' cướp ' nhanh như chớp, quay màn hình về phía mặt hắn để mở khóa: “Tôi thêm wechat, về sau chúng ta dùng thân phận thật nói chuyện phiếm!”
Cô tự tiện thêm xong, cầm điện thoại lung lay trước mặt hắn, giảo hoạt cười tủm tỉm nói, “Tôi là đối tác chục tỷ của anh đó, anh không được xóa wechat của đối tác quan trọng như tôi.”
Cô cong mắt cười trong trẻo xán lạn.
Cố Vân Thâm nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng hơi cứng lại.
Dù là dung mạo trong trẻo lạnh lùng hay là dáng vẻ khả ái bây giờ, dường như cuối cùng hắn vẫn sẽ vì những lời nói cử chỉ trong lơ đãng của cô...... mà rung động.
“Trả điện thoại cho anh.” Khúc Yên cúi người tới gần đút di động vào túi hắn.
Hương hoa kiều diễm trên người cô lại một lần nữa quanh quẩn trong mũi hắn.
Cố Vân Thâm không kiềm chế được nắm chặt cổ tay cô, trầm giọng nói: “Vì sao phải trăm phương ngàn kế trêu chọc tôi?”
Khúc Yên không giãy dụa, hỏi lại: “Vậy vì sao anh giữ tôi không thả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]