Chương trước
Chương sau
Edt : Nhan

“Được.” Khúc Yên thuận miệng đáp ứng.

 Cô tự nhủ trong lòng: bây giờ anh mở cửa, chúng ta có thể gặp nhau ngay lập tức.

 “Ngày mai được không?” Cố Vân Thâm hỏi, “Buổi tối ngày mai cô có thời gian không? Tôi mời cô ăn cơm. Lần trước cô nhắc đến bác sĩ trung y ở Quảng Thành kia, quả thật là y thuật không tệ, tôi hẳn là phải cảm ơn cô.”

 “Giúp được cho anh sao? Vậy tôi cũng rất vui.” Khúc Yên không nhắc tới chuyện này, sợ hắn lo nghĩ nhiều rồi lại hoài nghi, ngược lại không ổn.

 “Có ích.” Một tay Cố Vân Thâm cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại, một tay khác chạm lên chân mình.

Châm cứu trị liệu nhiều lần, khí huyết lưu thông.

 Mặc dù không thể đi đường nhưng ít ra không bị đau đớn giày vò.

 Nghiêm túc mà nói thì cô thật sự vô tình giúp hắn rất nhiều.

 “Tiếu Ngôn, có chuyện này......” Cố Vân Thâm trầm ngâm phút chốc, thẳng thắn nói, “Nếu chúng ta gặp mặt, tôi cần sớm nói cho cô một chút. Không lâu trước kia tôi từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến hai chân không thể dùng được, phải dựa vào xe lăn.”

 “Vậy anh nên đi làm trị liệu thêm bên bác sĩ Bác Viễn kia, nói không chừng rất nhanh liền có thể đi lại.” Ngữ khí Khúc Yên mềm mại, không ghét bỏ chút nào.

 “Được.” Cố Vân Thâm cũng không cảm giác được sự khẩn trương treo trong lòng hắn đã yên lặng hạ xuống.

 “Tiểu Cố, anh gửi thời gian cùng địa điểm gặp mặt cho tôi, đến lúc đó chúng ta gặp ở phòng ăn.” Khúc Yên không phát hiện hắn quan tâm cái gì, cười hì hì nói, “Hi vọng buổi gặp mặt ngày mai của chúng ta thuận lợi nha.”

 Cô cố ý nói, “Anh nghe giọng tôi êm tai vậy thôi, thật ra tôi rất xấu.”

 Cố Vân Thâm cúi đầu nở nụ cười: “Tôi cũng xấu.”

 Khúc Yên hừ nhẹ.

 Lừa đảo.

 Rõ ràng hắn dễ nhìn hơn nhiều so với tiểu thịt tươi thế giới này.

 Trước khi hắn phát sinh biến cố, nhất định có rất nhiều thiên kim giới thượng lưu theo đuổi hắn.

 *

 Ngày thứ hai, bảo tiêu canh giữ ở bên ngoài đã rút lui.

 Cố lão phu nhân biết rõ tính cách cháu mình, nếu như Cố Vân Thâm ngủ với một cô gái, nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

 Vậy bà ta không cần lo lắng Cố Vân Thâm leo lên thiên kim hào môn có bối cảnh hùng hậu nào đó, mượn lực đối phó Cố gia nữa.

 Đêm qua Khúc Yên chơi điện thoại đến khuya, vừa dậy đã là giữa trưa.

 Cô rời giường đi ra khỏi phòng, hô một tiếng: “Cố tiên sinh? Cố Vân Thâm?”

 Dường như trong căn hộ không có ai.

 Đại khái là Cố Vân Thâm ra ngoài rồi.

 Khúc Yên một bên rửa mặt, một bên nhìn điện thoại, phía trên có địa chỉ gặp mặt Cố Vân Thâm gửi tới.

 Cô nhắn cho hắn:【 Tôi sẽ đến đúng giờ. 】

 Một lát sau, Cố Vân Thâm nhắn lại:【 Đêm nay gặp. 】

 Khúc Yên cong mắt, nhàn nhạt nở nụ cười.

 Gương phòng tắm phản chiếu dung mạo xinh xắn của cô.

 Dáng dấp nguyên chủ không tệ, trắng trẻo xinh đẹp, thuộc về kiểu khả ái.

 “Tiểu Thất, mi chiếu hình của ta đi.” Khúc Yên gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất.

 Mỗi khi trải qua một thế giới nhiệm vụ, cô liền bị xóa đi ký ức một lần, cho nên đối với dáng vẻ vốn có của mình có chút mơ hồ.

 Nhưng dù mơ hồ, cô vẫn nhớ kỹ, dung mạo của cô trong thế giới thật cũng không phải gương mặt trước mắt này.

 Hoặc là phải nói không hoàn toàn giống nhau.

 “Được, kí chủ.” Tiểu Thất bị hệ thống chủ thần giới hạn quyền hạn, không thể nói cho kí chủ tình huống thế giới thực, chỉ liên quan tới tên, dung mạo và tư liệu cơ bản thì có thể.

 Tiểu Thất hiện ra một tấm hình.

 Khúc Yên nhìn thấy dung mạo chân thật của mình trong đầu --

 Bỗng nhiên cô khẽ giật mình!

 Trong đầu như có gì đó vội vã lướt qua, chút hình ảnh vỡ nát, bóng người lộn xộn......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.