Khúc Yên nhìn hắn lấy ra nến long phượng từ trong bao, không khỏi A một tiếng, nói: “Đốc quân quả nhiên chuẩn bị chu toàn, đồ gì cũng có đủ, nhưng mà, tôi cũng chưa đáp ứng muốn gả cho ngài đâu nha.”
“Em làm nhiều chuyện như vậy, không phải là do không cam lòng bị tôi từ hôn sao?” Mạc Bắc Đình bày nến long phượng ra, quay đầu nhìn cô, “Không phải em muốn tôi cưới em sao? Tôi làm như em mong muốn, em còn gì không vừa lòng?”
Khúc Yên chậc chậc vài tiếng: “Đốc quân với cái giọng điệu này, thái độ này, không tình nguyện còn hung thần ác sát, cô bé nào nguyện ý gả cho ngài?”
Cô đứng lên, vươn vai cho đỡ mỏi lưng, giãn cơ thể một chút, miễn cưỡng nói, “Dù tôi không cam tâm bị ngài từ hôn, nhưng đến bây giờ tôi đã ' trả thù ' xong. Lễ kết hôn này cũng nên kết thúc. Đốc quân đừng để tâm đến nó, tôi cũng không thật sự muốn kết hôn cùng ngài.”
Sắc mặt Mạc Bắc Đình lạnh lẽo, mắt đen tĩnh mịch dao động, hỏa diễm đè nén như sắp phá tan băng giá.
“Dù đốc quân nhốt tôi ở trên đảo, tôi cũng sẽ không đồng ý gả cho ngài.” Khúc Yên không sợ chết tiếp tục nói, “Tôi không muốn có một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Tình cảm đốc quân dành cho tôi có bằng một phần mười của anh Ngưu đối với tôi không?”
Hai tay Mạc Bắc Đình bỗng nhiên nắm chặt, lại áp chế lửa giận, véo eo thon của cô một cái, cúi đầu tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cắn răng nói: “Khúc Yên! Rốt cuộc em muốn thế nào?!”
Khúc Yên không sợ hãi, một mặt bất vi sở động*: “Không muốn như thế nào cả, trò chơi đã kết thúc, xin đốc quân cách tôi xa một chút.”
*bất vi sở động : không vì tác động của bên ngoài mà thay đổi.
Lửa giận dưới đáy lòng của hắn lan ra, hừng hực thiêu đốt.
Hắn dùng sức áp đảo cô trên bàn gỗ, cả giận nói, “Nếu em dám đùa với lửa, tôi sẽ cho em biết hậu quả của nó!”
Hắn vén váy cô lên.
Nhưng áo cưới phức tạp, bên trong cô còn mặc tầng tầng lớp lớp áo trong, hắn không kiên nhẫn xé rách cổ áo cô.
“Đốc quân đã muốn, tôi không ngăn nổi.” Khúc Yên tùy ý hắn xé rách, lạnh nhạt nói, “Nhưng dù ngài cưỡng ép chiếm lấy thân thể tôi, tâm tôi cũng chỉ hận ngài vô sỉ.”
Động tác của Mạc Bắc Đình dừng lại.
Đáy mắt hắn ẩn ẩn tơ máu, giận dữ nhìn chằm chằm cô: “Khúc Yên, rốt cuộc em muốn gì ở tôi?”
Cô thiết lập cục diện dẫn hắn tới cướp dâu, hắn đã làm.
Cô muốn hắn cưới cô, hắn cũng đồng ý.
Rốt cuộc cô còn không hài lòng cái gì?!
“Tôi muốn ngài......” Khúc Yên mấp máy môi hồng, tiếng nói mềm nhẹ, “Tôi biết ngài duy ngã độc tôn, bá đạo đã quen, nhưng cách ở chung giữa người và người không phải như thế. Nếu ngài muốn cưới một cô gái, đầu tiên phải chuẩn bị nhẫn cưới hoặc sính lễ, một gối quỳ xuống cầu hôn, không phải sao?”
Mạc Bắc Đình nửa đặt ở trên người cô, đưa tay nắm cằm xinh xắn của cô: “Tôi không tìm tòi nghiên cứu đủ loại khả nghi trên người em, không ép hỏi bí mật của em, cái này cũng chưa tính là nhượng bộ sao? Cái này cũng gọi là bá đạo?”
Khúc Yên cong mắt cười, hơi nâng đầu lên, hôn nhẹ một cái trên môi hắn: “Vậy tôi thưởng cho ngài một chút.”
Lúc cô cười lên trông rất ngọt.
Giống cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô.
Mạc Bắc Đình vừa tức giận, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào khó tả.
Nữ nhân đáng chết này, tát một cái lại cho một viên đường, hết lần này tới lần khác hắn lại không thể xuống tay!
“Đừng nóng giận, tôi lại hôn ngài một chút là được.” Khúc Yên lại hôn hắn một cái, giống hồ ly nhỏ ăn vụng mật, cười xấu xa lại ngọt ngào.
Tay Mạc Bắc Đình giữ sau gáy cô, cúi đầu hôn mãnh liệt!
Chửi không được, đánh không được, vậy hắn chỉ có thể hôn cô, hôn đến khi nào cô cầu xin tha thứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]