Mạc Thanh Đại trông thấy Mạc Bắc Đình đi tới như thấy được cứu tinh.
Có trời mới biết cô có bao nhiêu khó khăn, mắt thấy hai “chị Yên Yên” càng ầm ĩ càng ác liệt, cô cũng không biết nên giúp ai.
Một người là chị gái mà cô đã biết từ nhỏ, một người khác là ân nhân của cô, cô có thể làm sao?
“Anh, anh mau tới đây!” Mạc Thanh Đại tiến lên, giữ chặt anh cô, nhỏ giọng nói, “Chị Hàn Yên cùng chị Yên Yên kia đang tranh nhau một bộ váy.”
Cô xí xa xí xố kể lại toàn bộ sự tình.
Mạc Bắc Đình nghe xong, nhíu mày, bắt được trọng điểm: “Tên của cô ấy là Yên Yên?”
' Cô ' ở đây đương nhiên là chỉ Khúc Yên.
Mạc Thanh Đại khẳng định gật đầu: “Đúng vậy, chính miệng cô ấy nói.”
Tiếp đó cô lại tự suy đoán thêm một câu, “Cái tên này có thể là nghệ danh mà cô ấy dùng ở phòng hát.”
Mạc Bắc Đình xoa đầu em gái, không phát biểu ý kiến gì, nói với người bạn ngoại quốc ở bên cạnh: “Xin chờ một chút.”
Hôm nay hắn tới bách hóa tổng hợp là có việc muốn bàn, lúc ra cửa vừa vặn gặp Mạc Thanh Đại la hét muốn đi dạo nên mang cô theo...
Mà Mạc Thanh Đại lại gọi Kỷ Hàn Yên, không nghĩ tới lại gặp nữ tử thần bí kia.
Người phương Tây mặc âu phục bên cạnh Mạc Bắc Đình rất có phong độ cười cười, nói bằng tiếng Trung hơi khó hiểu: “Được.”
Mạc Bắc Đình đi về phía Khúc Yên và Kỷ Hàn Yên.
Kỷ Hàn Yên lập tức tiếng lên trước mở miệng nói: “Anh Bắc Đình, vừa nãy em nhìn trúng một bộ váy với người khác. Nhưng mà bây giờ em không thích nữa, chúng ta đi thôi.”
Cô ta muốn kéo cánh tay Mạc Bắc Đình, nhưng không kịp chạm vào.
Mạc Bắc Đình lướt qua cô ta, đi về phía Khúc Yên.
Hắn bắt được cổ tay Khúc Yên, trầm giọng nói: “Cô đi theo tôi, tôi có lời muốn nói với cô.”
Cánh tay mà Kỷ Hàn Yên đang vươn ra lúng túng ngừng giữa không trung, sắc mặt cứng đờ.
Khúc Yên tùy ý để Mạc Bắc Đình kéo, đi cùng hắn.
Cô vừa đi vừa quay đầu nhìn Kỷ Hàn Yên một chút, mấp máy môi tạo khẩu hình nói: “E rằng cô có hiểu lầm với địa vị của mình trong lòng Mạc Bắc Đình rồi.”
Lời này, vừa rồi cô cũng đã nói một lần.
Lúc này tuy là im lặng, nhưng Kỷ Hàn Yên lại thấy rõ ràng.
Cô đang châm chọc cô ta!
Trào phúng một cách trần trụi!
Ca nữ đê tiện này, sao cô dám!
“Anh Bắc Đình!” Kỷ Hàn Yên cuối cùng nhịn không được, xông lên, níu lại cánh tay kia của Mạc Bắc Đình, “Anh và cô ta có quan hệ thế nào?”
Lần trước tại Lan Viên Công quán, anh Bắc Đình đã cùng ca nữ này đi một lần, bỏ cô ta một mình phải tự đối mặt với một đám khách mời, mất hết mặt mũi.
Cô ta không thể chịu đựng được thêm một lần nào nữa!
“Buông ra.” Mạc Bắc Đình hạ mắt nhìn ống tay áo chỗ cô ta níu lấy, ngữ khí lạnh lùng.
Kỷ Hàn Yên không chịu buông tay, hốc mắt phiếm hồng: “Anh Bắc Đình, lần trước tại Lan Viên......”
Cô ta thật sự quá ủy khuất!
Hôm nay lại là ở trước mặt mọi người!
Mạc Bắc Đình nhíu mày: “Có lời gì thì chờ tôi rảnh lại nói.”
Hắn phái người điều tra ca nữ thần bí này đã hơn một tháng nhưng cái gì cũng không tra được, dường như trên thế giới này không có một người như vậy tồn tại.
Hôm nay đã gặp, đương nhiên hắn không thể dễ dàng để cô chuồn đi.
Kỷ Hàn Yên lại không biết ý nghĩ của hắn, nước mắt trào ra, ủy khuất nói: “Anh Bắc Đình, vừa rồi cô ta cướp đồ với em, em đều nguyện ý nhường cho cô ta. Nhưng cô ta mắng em tư tưởng phong kiến, thái độ hùng hổ dọa người. Anh không tin có thể hỏi Thanh Đại......”
Mạc Thanh Đại bỗng nhiên bị gọi vào, ngẩn người, khó xử nói: “Anh, hai người đều thích một bộ váy......”
Cô chỉ chỉ chiếc váy chỗ bắt mắt nhất trong tiệm, “Anh, nếu không thì anh mua cái váy này cho chị Hàn Yên đi.”
Tiếp đó anh lại đi cùng ca nữ kia, như vậy, chị Hàn Yên cũng sẽ ổn hơn một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]