Khúc Yên cân nhắc làm sao để cự tuyệt mà không tổn thương người ta, đột nhiên một âm thanh thiếu niên trong trẻo vang lên --
“Chị Yên Yên đã có bạn trai!”
Khúc Yên quay đầu, là Dung Vân Tu.
Hắn mặc đồng phục, đeo cặp sách, chắc là từ trường học trở về nghỉ trưa.
“Chị Yên Yên.” Dung Vân Tu rất quen thuộc với cô mà chào hỏi đứng ở bên cạnh cô, hướng về phía Lục Cảnh Diệu ngôn từ nghĩa chính mà nói, “Anh trai này, đào góc tường người khác là chuyện cực kì thiếu đạo đức. Anh không nên có suy nghĩ không an phận này trong đầu, chị Yên Yên cùng bạn trai có tình cảm rất tốt, anh không phá hư được đâu!”
Lục Cảnh Diệu khiếp sợ lùi lại một bước, khó tin nhìn Khúc Yên: “Yên Yên, cậu có bạn trai? Từ khi nào?”
Không có khả năng a!
Hắn tiếp xúc rất gần với cô ở đại học, biết các bạn học của cô vô cùng rõ ràng.
Cô không có quan hệ mập mờ với nam sinh nào.
“Là thật.” Khúc Yên không muốn lừa dối ai, thành thật nói, “Tớ có bạn trai, hơn nữa cậu cũng biết.”
“Tôi biết?” Lục Cảnh Diệu kinh ngạc, “Là đàn anh trong câu lạc bộ của trường? Câu lạc bộ quyền anh mà cậu tham gia?”
“Không phải, là Dung Trì.” Khúc Yên nói thẳng.
Môi Lục Cảnh Diệu khẽ mím, không thể tin được: “Tại sao? Tại sao lại là hắn? Hai người không phải tốt nghiệp trung học liền không gặp mặt sao? Người bên cạnh cậu mỗi ngày là tôi. Vì sao tôi lại thua hắn?”
Khúc Yên ánh mắt thanh tịnh nhìn hắn, không chút do dự nói: “Bởi vì tình cảm của con người cùng thời gian, địa điểm không có quan hệ. Thân thể và tâm ý của mỗi người đều do chính bản thân dẫn dắt.”
Lục Cảnh Diệu ngạc nhiên im lặng.
Phải không?
Thì ra là như thế sao?
Hắn có thể giải vi phân và tích phân phức tạp nhất, có thể viết mã khó khăn nhất nhưng lại nghe không rõ tâm của mình sao?
Nếu như hắn có thể phát hiện mình thích cô sớm một chút, có phải sẽ có thể theo đuổi cô sớm hơn mà không bị người khác vượt lên trước không?
“Bạn học Lục, tôi rất cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi ở trường học. Trước đó tôi giúp cậu, cậu đã trả lại, hai chúng ta minh bạch rõ ràng. Cậu không cần có tâm lý gánh vác, sống cuộc sống của chính mình.” Khúc Yên tràn ngập cảm xúc cùng tự hào khích lệ hắn, “Cậu sẽ có một thế giới phi thường bao la vĩ đại! Cậu sẽ sáng tạo ra phát minh trước nay chưa có, tạo phúc cho nhân loại!”
“Tôi có thể chứ?” Lục Cảnh Diệu không bị đả kích vì bị từ chối lời thổ lộ mà nhanh chóng lấy lại tinh thần, mê mang hỏi.
“Đương nhiên, cậu có thiên phú cùng sứ mệnh độc nhất. Không nên tự coi nhẹ mình, cậu sẽ trở thành vĩ nhân” Khúc Yên khẳng định.
“Tôi thật sự có thể?” Đáy lòng Lục Cảnh Diệu dâng lên một cỗ kích động.
Hắn vẫn muốn làm người nghiên cứu và phát minh smartphone, nhưng cha mẹ và bạn bè đều cảm thấy ý nghĩ của hắn quá hão huyền, cho rằng hắn nên làm về mảng học thuật, tương lai tốt nghiệp ở lại trường đại học làm giáo sư, đó mới là kết quả tốt nhất.
“Cậu có thể.” Ánh mắt Khúc Yên óng ánh, đối với hắn tràn ngập sự tin tưởng vô điều kiện.
Lục Cảnh Diệu tại thời khắc này đột nhiên lấy được dũng khí to lớn.
Hắn muốn vượt qua sự khiếp nhược của bản thân!
Mặc kệ ánh mắt người bên cạnh như thế nào, hắn muốn đi làm chuyện hắn yêu quý nhất!
“Yên Yên, cảm ơn cậu!” Hắn kích động tiến lên cầm hai tay Khúc Yên, quên đi chuyện thổ lộ lúc trước.
Khúc Yên mỉm cười, gật đầu cổ vũ.
Dung Vân Tu bên cạnh cũng không để ý, ánh mắt mang theo phòng bị cùng địch ý trừng Lục Cảnh Diệu: “Thả tay chị Yên Yên ra!”
Lục Cảnh Diệu lúc này mới lấy lại tinh thần, lúng túng buông tay.
Hắn vẫn là thiếu niên có phong độ có giáo dưỡng tốt, mặc dù vừa trải qua việc tỏ tình thất bại nhưng vẫn rất chân thành nói: “Yên Yên, tôi rất tiếc khi không có duyên phận với cậu. Nhưng tôi muốn chúc phúc cậu và Dung Trì, chúc các cậu ngọt ngào vui vẻ. Còn có, lòng cảm kích và biết ơn tôi đối với cậu vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nếu như về sau cậu có cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ không từ chối!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]